Ca múa biểu diễn nhàm chán lại dài dòng, Đường Tiện đang nghĩ lén trốn đi kiểu gì thì giật mình nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, Trần Dự Nhưỡng đang đi về phía cô, trên tay cầm bản thảo diễn thuyết.
Lúc anh đến gần hơn, Đường Tiện mới nhìn rõ anh đeo gọng kính bạc, mặc đồ âu màu đen, quả thực khiến cô kinh diễm. Anh chính là ví dụ hoàn hảo nhất để giải nghĩa cho cụm "lịch sự bại hoại".
Trần Dự Nhưỡng ngồi xuống cạnh cô: "Sao lại ngồi một mình ở đây..." Anh nghiêng đầu ghét sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ: "Bạn tình của anh ơi."
Đường Tiện bị hơi thở anh phả vào làm ngứa ngáy, cô hơi giãn khoảng cách ra, mất tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện: "Anh không cận thì đeo kính làm gì?"
"Dụ dỗ em đấy."
"Hứ."
"Thế đã thành công chưa?"
"Gì?"
"Đã khiến bên dưới em chảy nước miếng chưa?"
"..." Đường Tiện im lặng, quả thật không thể nào nói chuyện bình thường với mấy khứa quỷ da^ʍ tà được.
Ánh đèn trên sân khấu lay chuyển, Đường Tiện để ý tới nhóm múa nữ, nhìn đến mê mẩn, bỗng đùi bị một bàn tay chụp lên. Chiều cô không sợ lạnh nên mặc váy xếp ly, bàn tay ấm áp kia dán lên đùi lành lạnh, không một động thừa, Đường Tiện lườm anh cảnh cáo. Anh ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn về trước, Đường Tiện do dự không biết nên đẩy tay anh ra không.
Trong tiếng vỗ tay rào rào, cái tay kia được nước lấn tới, vuốt từ đùi lần xuống qυầи ɭóŧ trắng, ngón tay khẽ đẩy qυầи ɭóŧ sang.
"Anh điên rồi à?" Đường Tiện đè cái tay đang làm loạn của anh lại, lập tức ngồi thẳng dậy.
"Em muốn mà."
"Không."
"Nhưng em ướt rồi." Trần Dự Nhưỡng nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay sờ sờ khe thịt, từng chút từng chút nước da^ʍ rỉ ra.
Đường Tiện chỉ hận bản thân rèn sắt không thành thép. Hôm qua bị cᏂị©Ꮒ như vậy xong, hoa huyệt mẫn cảm khó nhịn, chỉ ma sát nhẹ đã rỉ nước. Cho nên cô đã đổi sang loại qυầи ɭóŧ tơ mềm rộng rãi hơn, không ngờ lại vẽ đường cho hươu chạy.
"Không được, nhiều người lắm, còn đang trong hội trường nữa!"
"Không ai thấy đâu, em bé mồm thôi là được." Ngón tay thon dài xoa bướm nộn, nắm chặt lấy hạt le, lúc nhấn lúc miết, chưa được lúc đã ứa ra nước da^ʍ ấm nóng.
Đường Tiện ngoài miệng thì không muốn, nhưng lại thả lỏng tay ra. Trần Dự Nhưỡng thừa cơ tiến vào, ngón giữa xoay tròn trước cửa huyệt, sau đó chậm rãi đút vào. Đường Tiện cắn môi dưới để không phát ra tiếng rêи ɾỉ, cô khất phục trước cơn sung sướиɠ nơi hạ thân.