Sơn Thôn Lão Yêu

Chương 6: Đạo sĩ

Thi thể này giương nanh múa vuốt chạy tới chỗ tôi, tim tôi đều nhấc tới cổ họng, căn bản là quên mất chuyện nhảy cửa sổ.

Thi thể này chạy tới bắt lấy hai tay tôi, một cơn đau truyền đến từ hai tay tôi, móng tay cỗ thi thể này dài phải năm centimet, trực tiếp đâm thủng bả vai tôi, đau đến tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“A!”

Tôi có nói như thế nào cũng là một học sinh trung học bình thường, không phải vai chính trong những tiểu thuyết kia, bị người chém mấy đao mà cứ giống như ăn một bữa cơm vậy, tôi ngày thường chính là ngón tay bị đứt đều phải kêu đau thật lâu, đừng nói lần này cánh tay bị móng tay của cỗ thi thể thọc ra mười cái lỗ.

Đau đớn cộng thêm sợ hãi, làm đại não tôi như bị chập mạch.

“Thần binh cấp hành như pháp lệnh!”

Đột nhiên phía sau thi thể này xuất hiện một người mặc đạo bào màu vàng, người này cầm một tờ phù vàng dán lên cái trán thi thể này, thi thể này tức khắc giống như bị hạ Định Thân Chú vậy, không nhúc nhích được nữa.

“Đau quá đi.”

Tôi kêu lớn, dùng sức lui về phía sau một bước, rút ngón tay của con cương thi ra khỏi cánh tay tôi.

“Nhóc thúi, quỷ rống quỷ gào làm cái gì, không biết nơi này là nhà trọ đuổi thi sao? Chạy tới loại chỗ như thế này, không sợ chết à?”

Lúc này người ăn mặc đạo bào nhìn về phía tôi mắng to.

Tôi chịu đựng đau đớn nhìn về phía người kia, tên này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, tuy rằng thân mặc đạo bào, nhưng thoạt nhìn lôi thôi đến cực điểm, trên cằm tất cả đều là râu, khuôn mặt càng là không biết đã bao lâu không rửa mặt, mà trên eo gã, còn treo một cái hồ lô đựng rượu.

Hai tay của tôi vô lực rũ xuống, hướng về phía cái tên ăn mặc như đạo sĩ kia hỏi: “Anh là ai?”

“Cậu quản tôi là ai làm gì?”

Tên đạo sĩ thối kia lại nói:

“Mau lăn đi, nơi này không phải chỗ cậu nên tới.”

“Ra vẻ cái gì chứ?” Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi, làm như người ta thích ở chỗ này nhìn cái tên đạo sĩ xấu đau xấu đớn nhà ông ấy.”

Nói xong tôi liền chuẩn bị đi, cái chỗ rách nát này, ai nguyện ý ở lại chứ.

“Cánh tay này của cậu đã bị con sát thi cào quá, trên người nó có thi độc, chỉ cần cậu đi ra ngoài, không quá ba ngày, thi độc công tâm, tuyệt đối sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

Đạo sĩ ở phía sau ra vẻ không sao cả thì thầm.

Tôi vừa nghe, vội vàng quay đầu lại mắng, nói:

“Anh cho rằng nói như vậy tôi sẽ sợ hãi sao? Trương Linh Phong tôi tuy rằng làm người không ra sao, nhưng cốt khí thì tôi vẫn có đấy nhớ.”

Theo sau đó, tôi vội vàng cười làm lành nói:

“Chẳng qua vừa rồi anh cứu tôi một mạng, để mình anh lưu lại một mình đối phó con cương thi này hình như không quá nghĩa khí, tôi khẳng định không thể bỏ lại anh một mình.”

Tôi vô sỉ nhích lại gần bên cạnh gã đạo sĩ này:

“Hơn nữa đạo trưởng anh đây anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, chính là bằng vào tướng mạo này của anh, tôi cũng không thể để anh một mình ở cùng một chỗ với cỗ thi thể này, bằng không lỡ như anh đánh không lại, thế gian chẳng phải là sẽ thiếu đi một mỹ nam tử sao.”

Không phải là tôi không có cốt khí, chẳng qua ở trước mặt mạng nhỏ, cốt khí là cái giống gì? Có thể ăn được sao?

Gã đạo sĩ lôi thôi này liếc tôi một cái:

“Vậy ý tứ của cậu là, tôi không đối phó được con sát thi này?”

“Sao có thể chứ, đạo trưởng anh một thân càn khôn chính khí, vạn tà bất xâm, tôi chỉ là cảm giác anh thật anh tuấn tiêu sái, muốn ở lại ngắm nhìn tư thái tiêu sái, dung nhan anh tuấn kia của anh mà thôi.”

Tôi vì mạng sống, không thể không nói ra những lời vuốt mông ngựa này, tôi không hề nghi ngờ lời nói mới nãy của tên đạo sĩ này là lừa gạt tôi, móng tay con cương thi kia đen như mực, ai biết bên trong đó có thi độc hay không, cho dù là không có thi độc, lỡ như có cái nấm móng gì đó, không phải cũng có thể lây bệnh sao.

“Hừ.”

Tên đạo sĩ này tuy rằng mặt ngoài khó chịu tôi, nhưng hiển nhiên lời tôi nói mới vừa rồi làm gã thoải mái không ít, gã móc ra một viên thuốc màu đen, quăng cho tôi:

“Đây là thuốc giải thi độc, nuốt đi.”

Tôi tiếp nhận viên thuốc, không chút do dự nuốt xuống, vốn dĩ miệng vết thương trên cánh tay còn có cổ nóng rát đau đớn, nhưng sau ăn viên thuốc này, cảm giác cả người một trận mát lạnh, thoải mái hơn không ít.

“Đa tạ đạo trưởng, tôi đi trước.”

Tôi nói xong xoay người muốn đi, cái chỗ rách nát này, ở thêm một phút tôi đều cảm giác ghê tởm.

“Quay lại đây.”

Đạo trưởng quay đầu lại hướng về phía tôi nói:

“Cõng cỗ thi thể này về chỗ quan tài, bỏ vào trong xong xuôi rồi hẵng lại đi, đây là chính cậu tao nghiệt, tôi thế nhưng không muốn giúp cậu thu thập cục diện rối rắm này.”

“Ách, đạo trưởng, anh đây là nói giỡn sao? Bảo tôi cõng thi thể này trở về?”

Tôi nhìn thi thể kia, tuy rằng hiện tại nó vẫn không nhúc nhích, nhưng bộ dáng lúc trước của nó đã dọa tôi vỡ mật, hiện tại bảo tôi cõng cái thi thể này, tôi đương nhiên là một trăm lần không muốn.

“Chẳng lẽ để tôi cõng?”

Gã đạo sĩ nói xong liền xoay người đi ra ngoài cửa, một bên đi một bên nói:

“Chính cậu ồn ào khiến người ta đi ra, đương nhiên phải do chính cậu kết thúc, nhớ kỹ, đừng xé xuống lá phù kia liền sẽ không có chuyện gì, sau khi bỏ lại vào trong quan tài nhớ rõ thắp cho nó ba nén hương, bằng không về sau nó sẽ còn tới tìm cậu đấy.”

Lúc giọng nói kia biến mất, bóng người tên đạo sĩ kia cũng đã không thấy đâu nữa.

Tôi nhìn thi thể này, trong lòng cũng là có chút sợ hãi.

“Chớ sợ chớ sợ, tên này bị phù chú trấn trụ rồi, sẽ không làm ầm ĩ gây ra chuyện gì.”

Tôi dùng những lời này an ủi chính mình, sau đó cõng thi thể này lên rời đi.