Khi Giang Uẩn tỉnh lại thì đã ở trong một sơn động ẩm ướt.
Mặt đất mặc dù ẩm ướt, đầy dầu mỡ dính ngấy lại còn được bao phủ bởi các vũng nước lớn nhỏ không đồng dạng, nhưng trong không khí vẫn còn quanh quẩn nhiệt độ ấm áp của than lửa nên cũng không tính là lạnh. Nơi y nằm, thậm chí còn được trải một tầng cỏ khô mỏng manh.
Đây là đâu?
Tại sao y lại ở chỗ này?
Ký ức trước khi hôn mê lục tục rót vào trong đầu, bởi vì tác dụng của dược lực nên đã không cách nào chắp vá ra được tình hình cụ thể. Y chỉ nhớ mang máng, sau khi thần trí bị dược lực hoàn toàn phá nát cũng là lúc y vừa đi qua ngọn núi thứ nhất, khí lực chống đỡ không nổi nữa nên đã ngã vào một chỗ miễn cưỡng có thể tránh mưa dưới vách đá, sau đó nữa... mưa lớn trút xuống… một đôi chiến hài màu đen lọt vào tầm mắt của y…
Chiến hài......
Giang Uẩn nhíu mày, quay đầu nhìn bốn phía, sơn động trống rỗng. Ngoại trừ ngọn lửa đang cháy chỉ còn lại tro than cách đó không xa, cũng không thấy ai khác.
Nhưng mà trong trí nhớ, đôi chiến hài màu đen dính đầy bùn lầy, thêu hoa văn chỉ vàng kia lại quá mức chân thật.
Thậm chí ngay cả hoa văn Kỳ Lân được thêu bằng chỉ vàng y cũng có thể nhớ rõ từng đường nét.
Giang Uẩn bình tĩnh lại, theo bản năng vươn tay về bên hông, muốn rút nhuyễn kiếm ra, không ngờ lại sờ không thấy gì. Y cụp mắt mới phát hiện trên người được phủ một kiện hắc bào thêu Kỳ Lân viền vàng vô cùng xa lạ. Dưới áo choàng, bên hông trống rỗng, ngay cả đai ngọc buộc thắt lưng cũng không thấy tung tích. Áo trong mặc dù còn nguyên vẹn quấn ở trên người nhưng lại nhăn nhúm, che kín dấu vết hỗn độn trên cơ thể.
Mà trường sam xanh thẫm y mặc ban đầu đang được treo trên giá gỗ bên cạnh đống lửa để hong khô.
Dưới tình huống hôn mê bất tỉnh, những chuyện này đương nhiên không có khả năng là y làm.
Giang Uẩn ngẩn ra, muốn đứng dậy, hơi cử động người mới phát hiện tứ chi bủn rủn gần như không có sức, xương cốt toàn thân phảng phất như bị ngâm trong vò rượu cả một đêm, ngay cả động tác nâng cánh tay đơn giản nhất cũng có khiến y toát cả mồ hôi lạnh. Trên cổ tay trắng nõn là dấu vết bị siết màu đỏ sậm.
Tất cả những điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng có thể biết được.
Giang Uẩn nhíu mày.
“Tỉnh rồi?”
Một bóng người cao lớn mạnh mẽ xuất hiện ở cửa động, đôi chân rất dài, hắn vừa đi vào bên trong, vừa lười biếng hỏi.
Ngón tay Giang Uẩn phút chốc siết chặt ống tay áo, y ngước mắt, lạnh lùng nhìn qua. Đập vào mắt y là một đôi mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng khϊếp người, nam nhân trẻ tuổi buộc cao mái tóc đen dài lên, triển lãm toàn bộ vóc dáng ưu việt thắt đáy lưng ong của mình, trên người hắn là kiện chiến giáp huyền thiết nặng nề, vật đang cầm trên tay vậy mà lại là sợi đai thắt lưng mềm mại tinh tế có đính thêm khối ngọc thượng hạng làm từ mỡ dê.
Chính là đai ngọc buộc thắt lưng của Giang Uẩn.
Tùy Hành sờ sờ mũi, đi tới, bộ dạng tùy ý vén áo ngồi xổm xuống, nói: "Ngọc ở trên này rớt mất một mảnh, ta vừa giúp ngươi sửa lại..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Uẩn cướp đi vật trong tay.
Còn rất hung dữ.
Tùy Hành không biết nghĩ đến cái gì, sung sướиɠ nhướng mày, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống, chống cằm, thản nhiên đánh giá động tác chậm chạp của Giang Uẩn.
“Ngươi có thể đứng lên không?”
Hắn có chút buồn cười hỏi.
Đêm qua bọn họ có bao nhiêu hoang đường, Giang Uẩn không nhớ rõ, Tùy Hành thì một khắc cũng không quên.
Ngay cả xuân dược mạnh mẽ như vậy cũng dám dùng, đám người kia vì đối phó hắn, đúng là thủ đoạn tồi tệ nào cũng dám nghĩ. Bình thường thì Tuỳ Hành sẽ trực tiếp gϊếŧ người luôn cho đỡ phiền phức.
Nhưng lần này thì sao?
Tùy Hành đánh giá mỹ nhân trước mắt, da thịt trắng nõn như sứ thượng hạng, toát lên vẻ cám dỗ khó cưỡng, cả người còn săn chắc, cơ bắp mềm dẻo như nai con. Hắn nhớ lại đủ cảnh hoang đường đêm qua, cố ý ghé sát lại một chút, nói: "Kêu ca ca, ta giúp ngươi, thế nào?"
Hơi thở của cả hai gần như không còn khoảng cách.
Tư thế như vậy mang theo sự mập mờ và cảm giác ngột ngạt không thể nói rõ.
Giang Uẩn bình tĩnh liếc hắn một cái, đưa tay đẩy Tuỳ Hành ra xa chút.
Y nói: "Xin tự trọng.”
Tự trọng.
Tùy Hành phảng phất như nghe được chuyện cười, lập tức ôm eo trở người đè Giang Uẩn dưới thân, giọng điệu có phần gay gắt: "Như thế nào, câu dẫn được Cô rồi thì định trở mặt không nhận người?"
Trúng bẫy như vậy, nếu nói không tức giận là không thể nào.
Nhưng Tùy Hành đường đường là Thái tử Tùy quốc, cũng không phải là kẻ nhu nhược dám làm không dám nhận, nếu không khống chế được thì hắn cứ thuận theo du͙© vọиɠ nguyên thuỷ của bản thân, dù sao Phủ Thái tử to như vậy, không đến mức ngay cả một người cũng nuôi không nổi.
Nhưng cái gì ra cái đó, phải tính toán đàng hoàng từng chút mới được.
Chẳng hạn như tình huống hôm qua, rõ ràng là người này câu dẫn hắn trước, hôm nay lại cố ý bày ra bộ dạng thanh cao, ngược lại khiến cho hắn trông giống như Đăng Đồ Tử bụng đói ăn quàng, như thế này thì hơi không biết tốt xấu rồi đấy!
*Đăng Đồ Tử: da^ʍ tặc có tiếng có số có má trong lịch sử, cụm từ hay được dùng để chỉ những người háo sắc.
Giang Uẩn bây giờ không có sức để phản kháng, chỉ có thể cau mày, mặc cho hắn đè dưới thân, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, ánh mắt y vẫn bình tĩnh đánh giá vị khách không mời mà đến này.