Rất nhanh, hơn người mười tiếp theo lần lượt bị kéo xuống. Trong không khí khẩn trương, Tùy Hành chợt nhe răng cười nói: "Như vậy đi, Cô cho các ngươi thêm nửa canh giờ. Nếu có ai tình nguyện đầu hàng, Cô lập tức phong hắn làm Trung lang tướng, sau này Cô làm chủ Giang Nam cũng sẽ để cho hắn chức vị và bổng lộc hậu hĩnh nhất. Nếu không, thật đáng tiếc, tất cả các ngươi chỉ có thể cùng chết với nhau.”
“Nên nhớ, số lượng được ưu đãi trên tay Cô có hạn , các ngươi nếu hứng thú thì động tác nhanh nhẹn chút đi!”
Người này vậy mà sử dụng lời nói thao túng tâm trí người khác giỏi đến mức độ này.
Không ngoài dự đoán, nửa canh giờ kế tiếp chính là thời gian tra tấn, lần lượt có người chống đỡ không nổi nữa, đập cửa cầu kiến Tùy Hành, người biết tình báo Giang quốc thì cung cấp tình báo Giang quốc, không biết thì lấy tình báo nước mình thay thế.
Tùy Hành nhìn lời khai trong tay dần dần dày lên, cũng không mấy hài lòng.
Vệ Quân là người đầu tiên bỏ cuộc trong tứ công tử, đôi mắt rực rỡ như hoa đào của hắn hiếm khi ảm đạm như thế này, hắn đơn giản nói ra yêu cầu của mình.
“Ta muốn sống, nhưng ta quả thực không có tình báo có giá trị gì để cung cấp.”
Tùy Hành nhướng mày: "Vậy ngươi vì sao muốn tới gặp Cô?”
Vệ Quân giống như đang chịu đựng sự xấu hổ rất lớn, hắn lấy hết can đảm nói: "Nếu điện hạ chịu tha mạng, ta nguyện ý làm thuyết khách thuyết phục Vệ quốc đầu hàng Tùy quốc, hơn nữa..."
“Hơn nữa như thế nào?”
Tùy Hành cười dài, hứng thú hỏi.
Bọn họ đều biết, không có đồ thật việc thật, lời hứa suông của Vệ Quân không có khả năng đả động Tùy Hành.
“Hơn nữa…hầu hạ điện hạ.”
Vệ Quân cắn môi, dùng hết sức kìm nén sự xấu hổ và phẫn nộ đang dâng trào.
Những lời này Vệ Quân đã đánh cược tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn, nói xong, hắn nằm trên mặt đất, hai tay siết chặt thành nắm đấm, sống lưng khẽ run rẩy, chờ đợi một đáp án.
Trong điện hồi lâu cũng không có tiếng động.
Một lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.
", đệ nhất mỹ nam của Giang Nam, nổi danh khắp thiên hạ nhờ vẻ ngoài tuyệt diễm, Vệ Quân, ngươi nguyện ý chủ động hiến thân cho Cô, đây đúng là phi vụ mua bán có lời…”
Tùy Hành giương đôi mắt phượng hẹp dài, chậm rãi nói xong, ra vẻ tiếc nuối buông tay. “Đáng tiếc, dung mạo ngươi như vậy, lấy đâu ra tư cách lên giường Cô chứ.”
Vệ Quân không thể tin ngẩng đầu, máu trên mặt trong nháy mắt bị rút cạn.
Hắn thân là , là "Dung công tử” nổi tiếng thiên hạ, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người dám phán xét về dung mạo của hắn...
Vệ Quân sau khi kinh ngạc thì cảm giác ập tới là sỉ nhục, xấu hổ và phẫn nộ tột cùng.
Phàn Thất và Thập Phương đứng phía sau cũng sợ ngây người.
Thế tử Vệ quốc Vệ Quân, đứng đầu , đệ nhất mỹ nam tử Giang Nam, đừng nói là ở sáu nước Giang Nam mà toàn bộ các nước lớn nhỏ khắp thiên hạ làm gì có ai không biết đến dung mạo khuynh thành của Vệ Quân.
Mà người thật trước mắt so với trong lời đồn còn có sức mê hoặc hơn, nhất là đôi mắt hoa đào trời sinh đa tình kia.
Những Khôn Quân mà Trần Quốc chủ dâng lên thì thôi đi, đằng này Vệ Quân dung mạo như thế kia, điện hạ của bọn họ cũng chướng mắt?!
Cũng đúng, có công tử Nhan Tề là Châu Ngọc ở phía trước, điện hạ bọn họ không để ý những người khác cũng bình thường. Nhưng người như Nhan Tề, thế gian được mấy người?
“Nói gì thì nói, thành ý của Vệ thế tử, Cô đã thấy được. Như vậy đi, chỉ cần Vệ thế tử chịu làm theo yêu cầu của Cô, gửi cho Quốc chủ của Vệ quốc một phong thư, những gì Vệ thế tử yêu cầu, Cô sẽ đáp ứng.”
Ngay lúc này, cũng là thời điểm mà nửa canh giờ sắp kết thúc, lại có tướng sĩ ở bên ngoài bẩm báo: "Nhị công tử Trần quốc cầu kiến!”
Trần Kỳ nhanh chóng được đưa vào.
Trong tay Tùy Hành đã nắm một xấp tình báo dày cộp, Tuỳ Hành liếc hắn một cái, cười nói: "Nhị công tử hình như tới hơi muộn.”
Trần Kỳ nói ngắn gọn: "Tình báo ta có thể cung cấp, so với xấp giấy trong tay điện hạ còn có giá trị hơn.”
Tùy Hành nhướng mày.
“Ồ, vậy sao?”
Trần Kỳ gật đầu: "Ta không những có thể cung cấp tình báo Giang quốc cho điện hạ, còn có thể cung cấp tình báo năm nước khác cho điện hạ, ngoài ra, ta còn có thể nói cho điện hạ biết hành tung chính xác của thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Nếu các nho sinh thường ngày luôn ngưỡng mộ Trần Kỳ nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên lúc này của hắn, chỉ sợ đều sẽ chấn động.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên, nét mặt ngày thường luôn được khen ngợi thành thật, trung hậu không thấy đâu mà thay vào đó là dã tâm tràn ngập, hắn tựa như mãnh hổ ngủ đông đã lâu, chờ đợi thời khắc có thể lột xác, nắm lấy hết thảy để đứng trên đỉnh cao.
Sự hứng thú của Tùy Hành rốt cuộc cũng được khơi dậy.
Trần Kỳ nói: "Nhưng ta cũng có điều kiện.”
Tùy Hành ra hiệu cho hắn nói.
Trần Kỳ: "Ta không muốn làm trung lang tướng gì đó mà muốn làm quân sư trong quân doanh của điện hạ. Đợi ngày sau điện hạ chinh phục Giang Nam rồi, ta muốn làm chủ Giang Nam, thề chết trung thành với điện hạ. Còn có… ta muốn xin điện hạ một người.”
“Là ai?”
“Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn.”
Tùy Hành có chút ngoài ý muốn.
Trần Kỳ: "Ta lấy thân phận quân sư, thỉnh cầu điện hạ bắt người này, giao người này cho ta xử trí.”
Tùy Hành nói: "Theo Cô được biết, Giang Uẩn này cùng với ngươi đều là , ngày thường cũng không thấy y làm khó gì Trần quốc. Ngươi đòi y có ích lợi gì?
Trần Kỳ trong mắt là ghen ghét điên cuồng, nói: "Điện hạ có điều không biết, người này vô tài vô đức, chỉ là một ngụy quân tử dựa vào cái danh đức độ giả dối lừa gạt thiên hạ! Ta muốn cho y nếm thử tư vị bị người giẫm đạp dưới chân, ti tiện như bụi đất.”
Tùy Hành trầm ngâm giây lát, liền sảng khoái cười: "Được, Cô đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
Tùy Hành muốn bắt Giang Uẩn chỉ để phục vụ cho mục đích chia cắt sáu nước Giang Nam của hắn, bắt được Giang Uẩn thì sẽ nắm được Giang quốc còn hắn đối với bản thân Giang Uẩn không có hứng thú.
bốn tên thì đã có ba tên bình thường, tên còn lại bị nhét vào cho đủ số, đúng là cái danh hiệu rác rưởi không có chút giá trị.
A, đúng rồi, nghe nói Giang Uẩn này còn vì tướng mạo xấu xí nên không dám gặp người.
Nếu Trần Kỳ đã muốn, cứ cho hắn là được.