Lạc Phượng Quân sắc mặt biến ảo mấy lần, khóe miệng co rút, đứng tại chỗ, vẫn không chịu đi xuống.
“Lạc huynh.” Một bóng người đeo bội kiếm bên hông, mặc trường bào màu đen đi tới, cười nói: "Nơi này gió lớn, ta đã lệnh cho hạ nhân ở trong thủy tạ chuẩn bị trà bánh thượng hạng, Lạc huynh theo ta đi nghỉ ngơi trước, được không?”
Người này tướng mạo đường hoàng, mặt mày trong trẻo, khí nhất nho nhã, cùng với Lạc Phượng Quân, Vệ Quân, Giang Uẩn, là một trong bốn người thuộc “Tứ công tử Nam quốc”, nổi danh khắp thiên hạ bởi tài văn chương xuất chúng, công tử Trần quốc, Trần Kỳ.
Trần Kỳ khoảng độ ba mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong tứ công tử. Lúc trước gần như không ai biết đến hắn. Ba năm trước, tại Lưu Thương yến, hắn dựa vào bài , chỉ trích sự phóng túng và hoang da^ʍ vô độ của Quốc chủ Tề quốc mà từ đó thanh danh vang dội, được danh sĩ các nước săn đón. Trên phương diện văn chương, Trần Kỳ cũng có tiếng là cố gắng, khắc khổ.
Nghe nói để viết được bài kia, liên tục mấy tháng liền, mỗi ngày hắn chỉ ngủ một canh giờ, mỗi một chữ trong bài đều được hắn nghiêm túc cân nhắc không dưới trăm lần, chỉ tính bản thảo bị loại bỏ thôi đã chất đống hơn phân nửa cung điện.
Vì phần khắc khổ, cố gắng vượt xa người thường này, Trần Kỳ ở trong giới nho sĩ có danh vọng rất cao.
Lưu thương yến được tổ chức ở Trần quốc, thân là nhị công tử Trần quốc, Trần Kỳ đương nhiên có trách nhiệm giữ gìn hoà khí các nước. Hắn ra mặt, là muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc tranh chấp này, miễn cho tổn thương hòa khí các bên.
Lạc Phượng Quân chỉ khinh thường liếc Trần Kỳ một cái, không thèm để ý tới hắn.
Lạc Phượng Quân là thế tử Lạc quốc, mà Trần Kỳ chỉ là nhị công tử của Trần quốc, tuy rằng cả hai đều được đề danh trong , nhưng nghĩ kỹ thì đúng là bất kể thân phận hay địa vị, Lạc Phượng Quân đều cao hơn Trần Kỳ.
Lạc Phượng Quân nổi tiếng là tính tình ngạo mạn nên phản ứng của hắn như thế kia, người ngoài nhìn thấy cũng không lấy làm lạ. Song, nếu đứng ở lập trường của Trần Kỳ, trước mặt đông đảo khách khứa bị người ta ngó lơ như vậy, không khỏi có chút ngại ngùng. Nhưng vẻ mặt Trần Kỳ vẫn thản nhiên, không hề oán hận hay xấu hổ, vẫn ân cần mời Lạc Phượng Quân đi nghỉ ngơi, thưởng thức trà bánh.
“Lạc huynh.”
Lúc này, lại có bóng người nhanh nhẹn đi tới, tóc dài được ngọc quan vấn cao, mặc y phục gấm trắng như tuyết, chân mày như mực vẽ, môi hồng răng trắng, như ánh trăng sáng làm người khác chú ý, chính là Vệ Quân, thế tử Vệ Quốc. Trong , hắn nổi tiếng thiên hạ bởi "dung mạo" của mình.
“Trần huynh nói rất đúng, vừa lúc ta cũng có chút thắc mắc về âm luật muốn thỉnh giáo Lạc huynh, Lạc huynh hôm nay hạ mình thương xót, chỉ giáo cho ta một chút đi!”
Khác với Lạc Phượng Quân cao ngạo, Trần Kỳ nho nhã, Vệ Quân trời sinh đã có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc hắn vui vẻ cười rộ, đuôi mắt sẽ nhếch lên, phối hợp với dung mạo tuyệt thế kia làm cho hắn có một loại mê hoặc kinh diễm, cho dù là người có lòng dạ sắt đá nhất thế gian, chỉ sợ cũng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu Vệ Quân đưa ra.
Dưới sự khuyên bảo của Trần Kỳ và Vệ Quân, Lạc Phượng Quân cuối cùng nhếch khóe môi, ôm đàn hành lễ với người ngồi trong thủy tạ, xoay người rời đi.
Công Tôn Dương cách rèm nhìn điện hạ nhà mình.
Giang Uẩn nãy giờ đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, giống như không hề để tâm đến tình huống bên ngoài.
Quan chủ sự phụ trách yến tiệc của Trần quốc vì để hóa giải bầu không khí xấu hổ này nên vội phân phó mọi người đi chuẩn bị đạo cụ tỷ thí tài nghệ tiếp theo. Các đại thần Lạc quốc đi theo đến Lưu Thương yến thì nơm nớp lo sợ, đi đến gần thuỷ tạ chắp tay tạ tội với Giang Uẩn.
Giang Uẩn chỉ thản nhiên nói một câu "Không sao", liền cụp mắt, tiếp tục đọc sách của mình.
Các đại thần Lạc quốc hai mắt nhìn nhau, không biết vị điện hạ này giận dữ chưa nguôi hay thật sự không thèm để ý, chỉ có thể lau mồ hôi, thấp thỏm bất an lui về.
Hạng mục tỷ thí kế tiếp là văn thơ, giống như tỷ thí âm luật, không có gì đáng ngạc nhiên khi Trần Kỳ giành được hạng nhất
Trần Kỳ hạ bút làm một tác phẩm mới ngay tại chỗ, hành văn mỹ lệ, ý tưởng mới lạ, giành được sự tán thành và ủng hộ của tất cả các danh sĩ sáu nước.
Dù vậy, Trần Kỳ cũng không để lộ tia kiêu ngạo nào, ngược lại rất kiên nhẫn cùng nho sinh các nước trao đổi vấn đề văn chương, so với Lạc Phượng Quân không coi ai ra gì hình thành sự đối lập rõ rệt.