Thiên Mệnh Kiếm Đạo (Thần Kiếm Mù)

Chương 77: Chết rất thảm!

Thiếu niên hơi sững sờ, lúc này mới nhìn thấy trên cây có rất nhiều sợi dây đỏ, phía dưới những sợi dây còn có rất nhiều bảng gỗ.

Đát đát!

Lúc này đám người ồn ào người cũng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thiếu niên hai mắt thuần trắng kia.

Đám người dần dần tách ra, một ông lão tóc hoa râm đi ra từ trong đó.

Ông lão quan sát Lý Quan Kỳ một hồi rồi hỏi với giọng dò xét: "Là tiên sư của Đại Hạ kiếm tông đúng không?"

Lý Quan Kỳ phất tay lấy ra thẻ ngọc thân phận của mình.

Thôn dân cả trấn Hưng Vân lập tức khom người thi lễ với thiếu niên.

Ông lão cầm đầu trầm giọng mà nói: "Tiện danh của lão hủ là Cốc Nghi Hồng, dắt dắt thôn dân của trấn Hưng Vân bái kiến tiên sư của Đại Hạ kiếm tông!"

Mọi người đều chân thành khom người hành lễ.

Cảnh này làm thiếu niên cảm thấy rất rung động!

Phải là tông môn như thế nào mới có thể làm một đệ tử tông môn bình thường được tôn trọng như thế trong phạm vi quản hạt!

Đây là lần đầu tiên Lý Quan Kỳ cảm thấy kiêu ngạo vì mình là đệ tử của Đại Hạ kiếm tông!

Lý Quan Kỳ phất tay đã đổi thành trang phục của tông môn, chỉnh lại vạt áo rồi khom người đáp lễ và nói: "Đệ tử Lý Quan Kỳ núi Thiên Lôi của Đại Hạ kiếm tông nhận uỷ thác tới đây!"

Cốc Nghi Hồng đã qua tám mươi tuổi, mái tóc hoa râm và gương mặt tiều tụy làm lão trông càng già nua.

Ông bước nhanh đến bên cạnh thiếu niên, trầm giọng mà nói: "Tiên sư, ngài mau cứu trấn Hưng Vân chúng ta!"

"Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chết bốn người!! Hiện tại cả thôn trấn đều bàng hoàng lo âu, không ít người đều nói tận mắt nhìn thấy quỷ hồn quấy phá."

Lý Quan Kỳ khẽ gật đầu, khoé mắt vừa vặn nhìn thấy một đám nam tử to cao ném lão đạo mặc áo bào vàng kia ra ngoài.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Ban đầu lão đạo còn muốn mở miệng mắng hai câu, mà khi nhìn thấy cặp mắt quỷ dị của thiếu niên thì trực tiếp nuốt ngược vào trong, muốn thu gom đồ đạc bỏ chạy.

Khi ông lão chú ý tới ánh mắt của thiếu niên cũng lúng túng mở miệng nói: "Những chuyện gần đây đã lan truyền khắp tám thôn xóm mười dặm xung quanh. Do đó cũng khiến không ít tên lừa gạt lại đây giả danh lừa bịp."

"Tiên sư, mời đi đến nhà ta ngồi một chút, ta kể cho ngài nghe tình hình hiện tại."

Lý Quan Kỳ khẽ gật đầu, sau đó đi về hướng nhà trưởng trấn trong sự vây quanh của mọi người.

Gia cảnh của trưởng trấn rất giàu có, chỉ diện tích cái sân trong nhà bọn họ thôi đã lên đến trăm trượng.

Lúc này cả thôn trấn đều biết Đại Hạ kiếm tông phái người tới đây nên những người vốn đang núp trong nhà cũng đi tới nhà trưởng trấn xem.

Trong đại sảnh nhà trưởng trấn có tổng cộng ba ông lão, đều là người đức cao vọng trọng trong trấn.

Sau khi hàn huyên qua loa vài câu, Lý Quan Kỳ chủ động mở miệng nói: "Cốc lão, hôm trước khi xuống núi trong nhiệm vụ chỉ nói mới chết ba người, hiện tại đã bốn người rồi sao?"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến mọi người hơi biến sắc. Cốc Nghi Hồng trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Vương nhị cẩu trong trấn đã chết vào khuya ngày hôm trước!"

"Chết rất thảm!"

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ông lão, Lý Quan Kỳ nhướng mày dò hỏi: "Thảm đến mức nào?"

Ông lão nhìn thoáng qua người bên cạnh, vẫn còn sợ hãi mà nói: "Nếu không... Ta dẫn ngài đến tự xem đi."

Lý Quan Kỳ chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng mà nói: “Cũng tốt, vừa vặn có thể tìm hiểu tình hình."

Sau đó mọi người liền đứng dậy đi về hướng con phố phía sau.

Trên đường đi Lý Quan Kỳ thấy được không ít người trong trấn, có nữ có nam, có trẻ già có.