Lý Quan Kỳ nhíu mày, thận trọng nói: "Là cái tỷ lệ 2:1... mà ta nghĩ sao?"
"Đúng vậy." "Con mẹ nói!"
"Cái này cái này... Tốc độ thời gian không giống nhaul! Vậy cũng được saoll"
Kiếm linh ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn và nói: "Có gì không thể chứ?"
"Chẳng qua... Mười khối linh thạch hạ phẩm thì nhiều nhất chỉ có thể duy trì một canh giờ sẽ bị tiêu hao sạch sẽ."
"Nếu là linh thạch trung phẩm thì có thể duy trì một ngày, linh thạch thượng phẩm được một tháng."
Tuy Lý Quan Kỳ rất đau lòng, nhưng hắn cũng biết chuyện này thật sự quá khó tinII
Năng lực này quá nghịch thiên, nhất định không thể để kẻ nào biết được!
Nhưng sau đó Lý Quan Kỳ lại nhăn mặt, nhìn thấy linh thạch đã tiêu hao một phần năm thì vội vàng cạy chúng xuống.
"Tốt thì tốt... Nhưng quá phí linh thạch"
Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Lý Quan Kỳ, kiếm linh trợn mắt rồi biến mất khỏi tế đàn.
"Ngươi phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày Trúc cơ"
"Chờ khi nào ngươi có thể đột phá Kim Đan Cảnh là có thể vận dụng thanh kiếm đầu tiên trong cái hộp này."
Lý Quan Kỳ bĩu môi, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ đến vấn đề kiếm tiền.
Soạt!
Lý Quan Kỳ lại xuất hiện trong phòng, hắn vác cái hộp kiếm chạy về hướng phòng tu luyện hậu viện.
Chờ đi vào phòng tu luyện, hắn tính toán số lượng linh thạch bây giờ của mình còn bao nhiêu rồi trực tiếp cầm khoảng một trăm viên linh thạch ra, đốt một cây đàn hương lớn chừng một ngón tay trong tĩnh thất, sau đó mới tiến vào không gian hộp kiếm.
Buổi tối ngày hôm sau, Lý Quan Kỳ lắc mình xuất hiện trong tĩnh thất, nhìn thấy cây đàn hương đã cháy được một nửa.
Trong lòng Lý Quan Kỳ vô cùng kích động!!
Tốc độ thời gian thật sự khác biệtI!
Hắn tu luyện trên tế đàn suốt hai ngày, nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua một ngày mà thôi!
Lý Quan Kỳ nắm chặt hai tay mà lẩm bẩm: "Vật này quá kinh khủng."
"Nhất định không thể để người nào biết năng lực của cái hộp kiếm này!!"
Hắn ra ngoài rửa mặt với tâm trạng không tệ, sau đó chuẩn bị đi lên núi Thiên Kim nghe giảng bài.
Hôm nay là trưởng lão của núi Thiên Kim giảng giải một bộ kiếm pháp trụ cột, hắn muốn đi nghe một chút.
Lý Quan Kỳ mới ra cửa đã đυ.ng phải Dư Tuế An tay cầm bánh bao, cô bé nhìn thấy Lý Quan Kỳ thì chạy chậm đến bên cạnh hắn.
"Này! Tiểu tử mù đi đâu vậy? Mấy ngày qua không thấy ngươi đâu."
Lý Quan Kỳ cười xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi đổi lấy một cái xem thường.
"Tiểu Bao Tử, ngươi nói xem tại sao ngày nào ngươi cũng không buồn không lo như vậy?"
Dư Tuế An nghe thấy lời này thì nhíu mày, sau đó nói thật: "Chẳng lẽ không nên như thế sao?"
"Gia gia có nói với ta một câu."
"Nói cái gì?"
Dư Tuế An lập tức chắp tay sau lưng, học theo dáng vẻ của Lý Nam Đình, vẻ mặt cũng nhại theo rất buồn cười, nhưng lời nói kế tiếp của cô bé lại làm Lý Quan Kỳ hơi sững sờ.
"Cho dù giông bão ập xuống đầu, chỉ cần cười đừng âu sầu!"
Nói xong, Dư Tuế An quay đầu lại đắc ý nói: "Thế nào? Ta học không tồi đúng không?"
Trong lòng Lý Quan Kỳ cũng hơi chấn động, chỉ cảm thấy sư phụ nói rất có lý.
"Đúng vậy, thiếu niên còn trẻ cần gì mặt đầy u sầu."
"Mỗi ngày ngươi có bánh bao ăn là chuyện hạnh phúc nhất rồi, còn gì cần sầu lo."
Dư Tuế An nhăn mặt nói: "Cói"
"À? Là chuyện gì có thể làm ngươi âu sầu như thế?" Lý Quan Kỳ tò mò hỏi.
Nhưng ai biết Dư Tuế An lại nghiêm trang đáp rằng: "Mỗi khi ta không giành được bánh bao thì ta sẽ buồn rầu rốt cuộc nên ăn cái gì!"