"Em trai, mau tới chỗ chị ngồi đi." Vương Tư Kỳ vẫy bàn tay ngọc, ra hiệu cho Tiểu Kha ngồi bên cạnh mình. "Chị ơi, em tắm xong rồi nè."
Trong lòng Vương Tư Kỳ cảm thấy ngọt ngào khi thấy em trai ngồi bên cạnh mình.
Trên người chị thoang thoảng hương hoa, không giống với những chị gái, cô dì trang điểm đậm chút nào.
Cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý mình của chị gái, đây là cảm giác khi có người thân phải không?
Gâu gâu! Ở cửa, Tiểu Liên ôm một con chó trắng lông xù đi tới.
Nhìn thấy Tiểu Kha, cún con vùng vẫy muốn lao vào vòng tay của Tiểu Kha.
"Tổng giám đốc Vương, Tiểu Hắc đã tắm rửa sạch sẽ rồi, vừa nấy cũng đã sai người tới đây tiêm vắc xin phòng bệnh."
Nhắc tới tên cún con, Tiểu Liên và Vương Tư Kỳ đều cảm thấy khó xử.
Rõ ràng là chó trắng, vậy mà nhất quyết phải đặt tên Tiểu Hắc, cái tên này cũng trái ngược quá đi.
Tiểu Liên đặt Tiểu Hắc xuống, vèo một cái, cún con chạy đến chân Tiểu Kha, liếʍ cậu bé làm cho Tiểu Kha cười không ngừng.
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, thử hỏi.
"Em trai, có muốn đổi tên cho Tiểu Hắc không? Em nhìn nó tắm rửa xong trắng trẻo thế kia kìa, chúng ta gọi nó là Tiểu Bạch được không?"
Tiểu Kha bế Tiểu Hắc lên, lắc đầu. Cậu bé cảm thấy cái tên Tiểu Hắc này nghe hay hơn, khí phách hơn.
Vương Tư Kỳ vuốt tóc Tiểu Kha, bất lực với cậu bé.
Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Vương Tư Kỳ kéo cậu chụp mấy tấm ảnh chung.
Trong ảnh, Tiểu Kha ngây ngô trông rất dễ thương với đôi mắt to, trong sáng.
Sau khi loay hoay với cái điện thoại một hồi, chụp được mấy tấm ảnh liền gửi vào trong nhóm chị em.
Tư Kỳ: Nhìn em trai em này, có dễ thương không?
Vương Tâm Như: Em gái ngoan của chị, sao em có thể nói là em trai em được? Rõ ràng là bảo bối nhỏ của chị mà?
Oánh Oánh: Wow, em trai nhỏ nhà chúng ta đáng yêu quá, trông gầy quá, để chị đón nó tới chỗ chị đi, đảm bảo nuôi nó trắng trẻo, mập mạp.
Văn Nhã: Chị ba, chị tưởng là chị đang nuôi heo hả? Vẫn nên để em tới chăm em trai đi, ngày thường các chị đều rất bận rộn, em có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Vương Tử Hân: Em thấy Tiểu Kha có thể bị suy dinh dưỡng lâu ngày, thân thể hơi tổn hại.
Vương Tử Hân: Mọi người không biết cách chăm sóc trẻ con, chờ chị giao lưu y học thế giới xong chị sẽ về nước chăm sóc Tiểu Kha.
Nhạc Nhạc: Xem ra chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của em sắp kết thúc sớm rồi, thật sự muốn về nhanh xoa má em trai.
Vương Anh:.... Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, Vương Tư Kỳ không khỏi bật cười.
Mấy chị em họ cũng không phải đang nói đùa, không chừng ngày nào đó sẽ tới bắt cóc em trai mất.
Tiểu Kha tò mò thò đầu qua, hỏi chị đang xem cái gì.
"Em trai, nhà chúng ta có tám cô con gái, đây đều là chị của em đấy." "Oa, nhiều chị gái như vậy sao?"
Miệng Tiểu Kha ngoác to thành chữ O.
Cho nên cậu bé có rất nhiều người nhà, có rất nhiều chị gái.
"Còn chị, ở nhà chị đứng hàng thứ bảy, nên chị là chị bảy của em."
Vương Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích và nói đi nói lại tên của những người khác trong nhà cho Tiểu Kha nhớ.
"Đã trưa rồi, em muốn ăn cái gì nào?"
"Chị bảy, em muốn ăn cánh gà rán, chân gà rán và cả coca, hamburger..." Hả?
Vương Tư Kỳ búng nhẹ vào trán Tiểu Kha.
"Không được, đó đều là thực phẩm rác, phải ăn ít thôi, sẽ không tốt cho. sức khỏe của em đâu."
Tiểu Kha tủi thân bĩu môi, cậu bé thật sự rất muốn nếm thử mà.
Ngày hôm qua cậu bé thấy chị gái nhỏ kia ăn rất ngon, còn có cả cái đùi gà to nữa.
"Được rồi, chỉ được ăn một lần thôi đấy, sau này không được ăn mấy thứ này nữa, biết chưa?"
Vương Tư Kỳ bất đắc dĩ xoa đầu em trai, cậu bé lần đầu tiên đòi hỏi một thứ gì đó, làm sao cô ấy có thể từ chối được.
"Yeah, chị bảy tốt nhất." Tiểu Kha vui vẻ ôm chặt Tiểu Hắc, lập tức khiến Tiểu Hắc không thở nổi. Tiểu Hắc: Cún ta đây sắp đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.
Vương Tư Kỳ nháy mắt với Tiểu Liên, Tiểu Liên vội vã ra ngoài sắp xếp việc này.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước cửa hàng Wallace.
Giám đốc đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy chính chủ đi vào, ông ta vội vàng nịnh nọt chạy tới chào hỏi.
Vào quán ngồi, đĩa đùi gà, hamburges, gà rán, coca lần lượt đặt lên bàn.
Tiểu Kha nhìn quanh, phát hiện ngày thường nơi này chật kín người mà giờ lại vắng vẻ.
"Chị bảy, sao không có ai tới ăn vậy?"
Tiểu Liên ở bên cạnh che miệng cười trộm, tổng giám đốc Vương sớm đã bao cả quán ăn này, chắc chắn sẽ không có người tới rồi.
Vương Tư Kỳ giải thích.
"Người ta biết đây là thực phẩm rác nên sợ ăn vào sẽ đau bụng, thế nên không ai dám tới."
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Giám đốc đứng quan sát từ xa giật giật khóe môi, trong lòng như có mười ngàn con alpaca chạy qua.
Thường ngày rõ ràng đều chật kín người mà...
Giám đốc thật sự muốn đuổi họ ra ngoài, nhưng cô ấy đã trả rất nhiều tiền...
Tiểu Kha cầm một cái đùi gà rán lên gặm, cắn một miếng, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm mại, giòn giòn.
Ăn xong hai miếng, Tiểu Kha buông thả bản thân, một tay cầm cánh gà, một tay cầm coca, cái miệng nhỏ nhai thịt gà chóp chép.
Khóe miệng, bàn tay cậu bé dính đầy dầu, tướng ăn trông ngon quá. "Em trai, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."
Vương Tư Kỳ cười nhìn em trai ăn ngấu nghiến, cầm lấy giấy lau miệng cho cậu bé.
Sau đó, cô ấy lại tiện tay chụp một bức ảnh nữa gửi vào trong nhóm.
Không quan tâm tin nhắn nhóm bùng nổ, Vương Tư Kỳ tắt màn hình điện thoại đi.
"Chị bảy, chị ăn thử đi, ngon lắm đó." Tiểu Kha chớp mắt, vươn tay đưa cho chị một cái đùi gà.
Tiểu Liên định ngăn cản, dù sao tổng giám đốc Vương rất ghét loại thực phẩm rác này.
Trong văn phòng từ trước đến nay không ai dám mang đồ ăn chiên rán có mùi vào, trừ khi không muốn làm việc nữa.
Vài giây sau, Tiểu Liên hóa đá.
Tổng giám đốc Vương ngày thường cao cao tại thượng thật sự đã ăn rồi? Tuy dù cô ấy đeo bao tay dùng một lần, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng quan trọng nhất chính là cô ấy thật sự ăn loại thực phẩm rác này? Trong đầu Tiểu Liên đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Có ai đó đã giả trang thành tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương thật sự có khả năng đã bị bắt cóc tới nước Nhật rồi...
"Chị bảy, có ngon không chị, sau này ngày nào em cũng ăn món này được không?"
"Không được, không thể ăn thường xuyên."
"Vậy được rồi, thế thì em sẽ ăn gà rán cho cả mấy ngày sau luôn." Phụt, Vương Tư Kỳ bị câu nói khờ khao của Tiểu Kha chọc cười. "Vậy thì em ăn cả cơm bù cho mấy ngày sau luôn đi."
Một lúc sau, Tiểu Kha đã no nê, cái bụng của Tiểu Hắc nằm dưới bàn cũng tròn vo.
Ăn chán chê, Tiểu Kha ngửi thấy mùi gà rán liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhìn thấy có nhiều thịt vẫn chưa ăn như vậy, mặt cậu bé sa sầm xuống.
Cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt xin giúp đỡ, bụng cậu không thể chứa nổi nữa rồi.
"Được rồi, ăn no là được, chúng ta về nhà thôi, về nhà với chị."
Vương Tư Kỳ đứng dậy, định dẫn em trai ra ngoài, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của em trai vẫn dán lên bàn.
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ trước đây của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ đoán có khả năng em trai không muốn lãng phí thức ăn.
Thế nên cô cố ý bảo em trai rằng lát nữa sẽ gói đồ ăn thừa mang về. Lúc này mấy người mới vừa lòng bước ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.
Lát sau sẽ được về nhà với chị, Tiểu Kha cố ý bảo chị phải về nơi cậu bé ở lấy một số thứ.
Tiểu Liên lái xe đi vòng theo đường Tiểu Kha chỉ, cuối cùng cũng đến một cây cầu đá ở ngoại ô.
Cây cầu đó không lớn, chỉ dài chưa đến hai mươi mét, rất ít người và phương tiện qua lại.
Hai người được Tiểu Kha dẫn xuống xe, nhìn bốn phía cũng không có nơi nào để ở.
"Em trai, em sống ở đâu vậy?”
Vương Tư Kỳ nghỉ hoặc hỏi Tiểu Kha.
Cạnh cầu chỉ có vỉa hè và làn đường, ngoài ra không có gì khác. "Mau đi theo em, chị bảy."
Tiểu Kha chạy tới cạnh cầu, có một cầu thang dẫn thẳng xuống. Nhìn xuống còn có thể nhìn thấy dòng sông nhỏ chảy qua cầu.
Vương Tư Kỳ đi giày cao gót cẩn thận bước xuống cầu thang, theo sát là thư ký Tiểu Liên.
Bậc thang rất trơn, mưa lâu ngày làm cho nó xói mòn, hơn nữa không có người sửa chữa dẫn tới bậc thang trơn nhẫn.
Nếu đi đêm, bất cẩn một cái là sẽ lăn xuống dưới, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Đến dưới gầm cầu, Tiểu Kha đi tới chỗ chăn bông rách nát quen thuộc, mò mẫm dưới chăn một lúc.
'Vương Tư Kỳ ngơ ngác nhìn. Nơi em trai ở có thể nói là kém hơn cả cô ấy tưởng tượng.
Một tấm chăn bông rách nát và vài mảnh quần áo rách rưới vương vãi khắp nơi tạo thành ngôi nhà nhỏ của cậu bé.
Mũi Vương Tư Kỳ đau xót, đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước.
Kẻ chủ mưu đẳng sau sự thất lạc của Tiểu Kha sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng máu của mình!
"Chị ơi, chúng ta có thể đi được rồi." Tiểu Kha cười hì hì quay đầu lại, trong lòng ôm chiếc hộp sắt rỉ sét.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, tò mò đi lên trước, muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu Kha thấy chị tò mò, cậu bé cẩn thận mở hộp ra. Bên trong hộp là các loại tiền lẻ nằm rải rác, ngoài ra không còn gì khác. Tiểu Liên nhìn thoáng qua, thấy có khoảng bốn trăm đồng.
Tiểu Kha như một tướng quân đang khoe chiến lợi phẩm của mình, vẻ mặt vui vẻ nhìn chị gái.
Vương Tư Kỳ đau lòng ôm lấy em trai, giọng nói run run.
"Bé ngoan của chị giỏi quá. Từ giờ trở đi, chị nhất định sẽ không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi nữa."
Mang theo chiếc hộp nhỏ, ba người và một con chó rời khỏi cây cầu mà Tiểu Kha đã sống gần một năm.
Chỉ có tấm chăn bông rách trong hang mới có thể chứng minh rằng nơi đây đã từng có người sống.
Chiếc Maserati tiếp tục chạy, khung cảnh ngoài cửa sổ dần thay đổi.
Tiểu Kha nằm bên cửa sổ, đôi mắt to quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe chậm rãi lại ra khỏi khu Nhạn Bắc, những tòa nhà ngoài cửa sổ dần trở nên cao hơn và trông càng phồn hoa hơn.
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe lái vào một trang viên rộng lớn, bên ngoài có những khóm hoa và cây xanh, chính giữa là những biệt thự rộng lớn thời thượng.
Xe chạy thẳng đến cửa biệt thự rồi dừng lại, Vương Tư Kỳ dắt em trai xuống xe.
Tiểu Liên thì bận đi đỗ xe. "Wow, đây là nhà của chúng ta sao chị? Lớn quá!" Tiểu Kha ôm Tiểu Häc, hưng phấn đánh giá xung quanh môi trường mới.
Vương Tư Kỳ cười nhạt, nắm tay Tiểu Kha đi vào biệt thự.
"Đây là nhà của chúng ta, toàn bộ trang viên đều là nhà của chúng ta." "Nhà của em là trang viên lớn thế này ư?" Tiểu Kha khϊếp sợ há to miệng.
Hóa ra, hóa ra chị mình là phú bà trong truyền thuyết.