Ngự Hoạn

Chương 21: Có đau không?

Vụ Nguyệt mơ hồ cảm thấy không đúng, nàng có chút mất vui, nhưng cũng không biểu lộ ra.

Tạ Vụ Hành dừng bước, ánh mắt sắc bén liếc về phía núi giả, nơi đó có một thân ảnh lén lút trốn, hai bên đồng dạng quan sát lẫn nhau.

Là cung nữ bên người Tiêu Tịch Ninh, Tạ Vụ Hành nheo mắt, án binh bất động.

hắn quay đầu, tiểu công chúa vẫn đang nhìn hắn, con ngươi tràn đầy mê mang, tựa như muốn nói gì đó nhưng không thốt lên lời.

Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn con mèo nhỏ dưới chân nàng, khẽ cong môi, đôi mắt vô hại chớp nhẹ, "Công chúa đã đi ra ngoài một lúc lâu, nếu không quay về Lan ma ma sẽ nóng nảy."

Tạ Vụ Hành ngồi xổm xuống bế mèo lên, Vụ Nguyệt nghiêng đầu đánh giá cử chỉ của hắn, thấy thần sắc hắn vẫn như thường liền tự cho là mình nghĩ nhiều,

Nàng giúp hắn bế mèo, vừa đi được hai bước liền có thanh âm cản lại.

"Tiểu súc sinh, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"

Vụ Nguyệt nâng mắt, nhìn về phía có tiếng nói.

Bạch Khấu vừa mắng vừa chạy đến, mãi đến khi tới trước mặt hai người mới giả vờ như vừa nhận ra Vụ Nguyệt, "Nô tỳ bái kiến Ngũ công chúa!"

Trong mắt cũng không có nửa điểm tôn kính, đầu gối cũng chẳng thèm nhún lấy một cái.

Vụ Nguyệt nhận ra nàng ta là người bên cạnh Tiêu Tịch Ninh, cũng không thèm để ý thái độ thất lễ, nhẹ giọng hỏi: "Đây là mèo của ngươi?"

bạch Khấu xoay người nhìn về phía sau, Tiêu Tịch Ninh đang từ từ đi tới, Bạch Khấu cười càng tươi, "Là mèo của Tứ công chúa."

Nàng ta duỗi tay về phía Tạ Vụ Hành: "Đưa mèo cho ta đi!"

Vụ Nguyệt nhẹ nhàng nhíu mày, trải qua chuyện lần trước, nàng biết rõ Tiêu Tịch Ninh không dễ đối phó, nếu mèo là của tỷ ta thì nàng không cần quan tâm nữa rồi, vì thế tiểu công chúa nhìn về phía Tạ Vụ Hành ý tứ bảo hắn trả mèo.

Thế nhưng khi nhìn đến cái chân bị thương của mèo nhỏ, Vụ Nguyệt không nhịn được lại hỏi thêm một câu: "Tại sao nó lại bị thương?"

Đang nói dở thì Tiêu Tịch Ninh cũng đi đến nơi, ánh mắt không khách khí mà nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt, quét mắt từ trên xuống dưới.

Hoàng huynh đem nghiên ngọc cho Tiêu Vụ Nguyệt thì cũng thôi đi, phụ hoàng lại còn ngầm đồng ý cho nàng ta đi cùng đến lễ săn bắn, nàng ta là cái thá gì chứ.

Nếu không phải hoàng huynh đã dặn dò nàng trước, Tiêu Tịch Ninh hận không thể đánh gãy chân người trước mắt.

Tứ công chúa nghĩ vậy liền chỉ cây dâu mắng cây hoè, "Tiểu súc sinh không hiểu chuyện, đương nhiên phải chịu giáo huấn."

Vụ Nguyệt không ngờ, " Hoàng tỷ đánh sao?"

Nàng tưởng rằng có người không cẩn thận làm mèo nhỏ bị thương, nhưng Tiêu Tịch Ninh đã nói vậy, tức là tỷ ta cố ý.

"Súc sinh này cào thương ta, ta chẳng qua cho người đánh gãy một chân nó mà thôi, đã là nhân từ lắm rồi." Tiêu Tịch Ninh chẳng hề để ý trừng mắt liềc nhìn mèo nhỏ trong ngực Bạch Khấu, "Còn dám chạy mất, trở về xem bổn công chúa trừng trị ngươi thế nào!"

Tiêu Tịch Ninh giơ tay làm bộ muốn đánh, mèo trắng kịch liệt giãy gụa, Bạch Khấu bị hoảng, ôm không nổi, Tạ Vụ Hành nhanh tay lẹ mắt cầm lấy phần gáy của con mèo.

Mèo con sợ như vậy, rõ ràng bị đánh không ít, Vụ Nguyệt không đành lòng nhìn cảnh trước mặt nhưng chính nàng còn chưa lo được cho mình.

Nàng cắn môi, trong mắt đầy lượng lự, "Hoàng tỷ thiện tâm, hà tất so đo cùng một con mèo."

Tiêu Tịch Ninh mặc kệ, cười gằn, ánh mắt tràn đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Ta nuôi mèo như nào chưa tới phiên ngươi lắm miệng, hôm nay dù ta có đánh chết nó ngươi cũng không cản được."

Vụ Nguyệt nghe vậy mặt mũi liền trắng bệch.

Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt, hắn quả quyết ôm mèo quỳ xuống, hèn mọn cầu xin, "Con mèo này cũng không phải cố ý, nếu công chúa dã dạy dỗ nó rồi thì nô tài cả gan xin công chúa tha cho, nếu công chúa thấy nó không vui thì đem nó thả ra, hà cớ vì một con mèo mà phiền lòng."

"Cẩu nô tài nhà ngươi, dám dạy ta nên làm gì?" Tiêu Tịch Ninh chỉ tay vào mặt Tạ Vụ Hành mắng.

Hoàng huynh không cho nàng tìm Vụ Nguyệt gây chuyện nhưng một tên cẩu thái giám, nàng đương nhiên có thể xử lý.

Tiêu Tịch Ninh cười lạnh, "Muốn ta thả súc sinh này thì ngươi thay nó chịu phạt là được."

Vụ Nguyệt kinh hãi, bên nào nặng bên nào nhẹ nàng vẫn phân biệt được, hơn nữa Tiêu Tịch Ninh đã nói như vậy, rõ ràng là muốn trút giận lên Tạ Vụ Hành, hoặc là, trút giận lên nàng.

Vụ Nguyệt không rõ vì sao tỷ ta lại có địch ý với mình nhiều như vậy, nàng bất chấp việc muốn đem mèo về, tiến lên định nói.

Tạ Vụ Hành lại ngước mắt nhìn nàng, kiên định lắc đầu.

"Nếu là móng vuốt làm ta bị thương..." ánh mắt Tiêu Tịch Ninh ác độc, "Người đâu, lấy nước sôi tới đây."

Vụ Nguyệt còn chưa phản ứng kịp lấy nước sôi làm gì, Bạch Khấu như đã sớm chuẩn bị trước, đi xách một ấm nước tới gần.

"Đến đây!" Tiêu Tịch Ninh nâng cằm cười nhìn Tạ Vụ Hành.

Vụ Nguyệt hoảng sợ quay đầu, liền thấy Tạ Vụ Hành bảo hộ mèo nhỏ trong lòng, hắn cúi thấp người, tay che ở phía trước, che giấu mèo ở trong lòng.

Bạch Khấu cười, đổ ấm nước lên tay hắn, toàn bộ nước nóng đều tưới lên mu bàn tay Tạ Vụ Hành.

Bàn tay vốn trắng nhanh chóng đỏ ửng, ngón tay chịu đau liền run rẩy không ngừng. Vụ Nguyệt mở to mắt, vội vã đẩy Bạch Khấu ra nhào về phía Tạ Vụ Hành, nàng gấp gáp kêu: "Dừng tay, mau dừng tay!"

Tạ Vụ Hành ngẩng đầu, trên trán toàn mồ hôi lạnh, mặt mày cố nén đau đớn, hắn gắt gao nhìn Vụ Nguyệt, miệng nói: "Công chúa, mèo không sao!"

Nước mắt từng giọt lăn xuống, nàng muốn cứu mèo, cứu được đương nhiên tốt, nhưng nếu không cứu được nàng cũng sẽ không muốn đẩy Tạ Vụ Hành ra như này.

Bạch Khấu vẫn bận tâm thân phận công chúa của Vụ Nguyệt, chần chừ nhìn về phía Tiêu Tịch Ninh.

Từ khi biết danh sách những người tuỳ giá theo đoàn săn bắn, Tiêu Tịch Ninh vẫn luôn rất khó chịu, khó lắm mới có cơ hội này, sao nàng ta có thể dễ dàng thu tay, "Còn không mau đổ tiếp!"

Bạch Khấu cắn răng, lại tiếp tục rót nước nóng.

Mặt mũi Tạ Vụ Hành trắng bệch, "Công chúa mau tránh ra, cẩn thận bị thương."

Vụ Nguyệt gấp đến mức nước mắt đầy mặt, thân thể nàng run rẩy, hét: "Trả mèo cho tỷ ta!"

"Công chúa muốn con mèo nàt mà?" Tạ Vụ Hành bình tĩnh nhìn lại.

"Trả mèo!" Vụ Nguyệt vừa kéo hắn vừa khóc, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Khấu, "Còn không mau cầm mèo về!"

Ngũ công chúa vốn luôn nhu nhược, giờ phút này đỏ bừng hai mắt, như con thú nhỏ bị thương.

Bạch Khấu cũng sợ chuyện này bị làm lớn lên, liền bế miêu về đứng cạnh Tiêu Tịch Ninh.

Tiêu Tịch Ninh mất hứng, giương mắt nhìn về phía hai người đang vô cùng chật vật trước mắt, tâm tình cũng vui vẻ hơn.

Vụ Nguyệt cẩn thận cầm tay Tạ Vụ Hành, mười ngón tay đỏ ửng, sưng phồng, nàng run rẩy, nước mắt cũng từng giọt lăn dài trên gò má.

Tạ Vụ Hành lộ ý cười nhẹ trong mắt, "Công chúa, ta không sao."

Quả thật không sao, chỉ là trong lòng rất sảng khoái.

"Nếu ngũ muội muốn con mèo này cũng không phải là không được." Tiêu Tịch Ninh nhìn Tạ Vụ Hành từ từ mở miệng.

Tuy là một thái giám nhưng tên này lớn lên đúng thật rất đẹp, so với công tử thế gia còn đẹp hơn, huống hồ lại rất trung thành, nàng ta động lòng, nổi lên vài phần tính xấu, "Đem thái giám này cho ta đi, một đổi một, dù sao cũng chỉ là súc sinh, ngươi cũng đâu thiệt."

Tạ Vụ Hành nghe vậy liền trở nên lạnh lùng, trong mắt loé lên tia tàn độc.

Vụ Nguyệt tức giận đến run rẩy, nàng lau nước mắt, che Tạ Vụ Hành ở phía sau, nàng không muốn dây dưa củng Tiêu Tịch Ninh nữa.

"Hoàng tỷ hiểu lầm rồi, ta không muốn mèo."

Từ trước tới nay, Tiêu Tịch Ninh muốn cái gì thì đều phải có được, Vụ Nguyệt cũng phải như vậy, ngoan ngoãn dâng hai tay cho nàng ta, Tiêu Tịch Ninh đương nhiên không cam lòng, cố ý nói với Bạch Khấu, "Nếu như vậy, liền ném chết đi."

Tứ công chúa kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Vụ Nguyệt, "Đây là do Ngũ muội không cứu nó."

Vụ Nguyệt chưa từng nghĩ tới có người lại máu lạnh đến nhường này, nàng run rẩy, toàn thân đều cảm thấy lạnh buốt, từ hai lòng bàn chân vào đến tận tim.

Nhìn thấy Bạch Khâu giơ cao con meo, tim Vụ Nguyệt như muốn ngừng đập, nàng đột nhiên quay đầu, vùi người vào lòng Tạ Vụ Hành.

Giờ khắc này tiểu công chúa mới hiểu, lời ma ma nói quả không sai, do với dã thú có những người còn tàn khốc hơn nhiều.

Điều nàng có thể làm, chỉ là bảo hộ tốt chính bản thân mình, bảo hộ tốt người quan trọng với nàng mà thôi.

Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt gần trong gang tấc, đôi mắt nàng nhắm chặt nhưng vẫn không nén được sự sợ hãi, hàng lông mi như cánh bướm run rẩy.

Hắn do dự một chút, trong chớp mắt lén nhặt một hòn đá vụn dưới chân lên, đầu ngón tay dùng chút sức, bắn về phía Bạch Khấu,

Cánh tay đột nhiên đau nhức làm Bạch Khấu kêu lên một tiếng, bàn tay cầm mèo cũng buông lỏng, mèo trắng nhanh nhẹn nhảy ra, thoắt cái chạy vào bụi cỏ biến mất.

Tiêu Tịch Ninh thay đổi sắc mặt, "Ngươi làm gì thế hả?"

Bạch Khấu xoa cánh tay đau nhức, cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn đến tay mình đã rướm máu còn tưởng bị mèo cào.

Thấy ánh mắt Tiêu Tịch Ninh nhìn mình, nàng ta sợ hãi vội quỳ xuống, "Là do con súc sinh kia cào nô tỳ, nô tỳ giật mình nên mới không nắm được, làm nó chạy mất."

Vụ Nguyệt nghe thấy tiếng Bạch Khấu nói liền mở mắt, ánh mắt tràn đầy mê man cùng hoảng hốt, nàng quay đầu tìm bóng dáng mèo nhỏ, thấy nó chạy thoát liền thở phào, trái tim hoảng loạn cũng đập bình thường trở lại.

Chạy đi, nhất định phải chạy cho xa vào!

Tiêu Tịch Ninh lạnh lùng nhìn về phía Vụ Nguyệt, tiểu công chúa thu hồi cảm xúc trên mặt, nàng cầm váy, chống đỡ cơ thể đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Sắc trời cũng không còn sớm, ta không phiền hoàng tỷ tìm mèo nữa."

Tiêu Tịch Ninh hậm hực, nhìn về phía Bạch Khấu càng thấy giận hơn, mắng một tiếng "Đồ vô dụng!" song cũng quay người đi mất.

Bạch Khấu không dám nói thêm câu nào, xách váy chạy theo.

Người đi rồi, Vụ Nguyệt cũng không chống đỡ được nữa, vội vàng nâng Tạ Vụ Hành dậy, nắm tay hắn kiểm tra.

Bàn tay trắng nõn bị sưng đỏ, phía trên bắt đầu nổi mụn nước, vái lớn nhất còn to ngang quả trứng cút, làn da đều căng lên.

nhất định rất đau, nàng uống canh bỏng chút đầu lưỡi đã chịu không nổi rồi mà.

Vụ Nguyệt mím chặt môi, đôi mắt phiếm hồng lại sũng nước, nàng hít một hơi, ngước mắt nhìn Tạ Vụ Hành, "Ai bảo ngươi làm vậy hả?"

Thanh âm khàn khàn chất vấn hắn.

Tạ Vụ Hành rũ mắt, "Ta tưởng, công chúa muốn mèo, ta có thể đổi."

"Ngươi thông minh ở đâu thế hả? Đổi ngươi? Ai muốn đổi ngươi chứ?!"

Đây là lần đầu tiên Vụ Nguyệt mắng hắn lạnh lùng như vậy, ngực nàng phập phồng, đôi mắt vì khóc mà vừa đỏ vừa sưng, nhưng vẫn trừng người trước mặt.

Nàng còn muốn răn dạy thêm mấy câu, nhưng nhìn đến vết thương trên tay Tạ Vụ Hành lại không nỡ, nước mắt vẫn đong đầy bờ mi, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn, "Có đau không?"

Đau sao? Cũng chỉ đến thế mà thôi.

So với lúc bị ném vào chuồng thú huấn luyện, bị răng nanh của sài lang hổ báo cắn ngập vào cánh tay thì đau đớn này có là gì.

Tạ Vụ Hành vừa định mở miệng, đột nhiên trên tay hắn có một luồng gió thổi qua.

Hắn ngẩn người, cúi đầu nhìn.

Tiểu công chúa cúi thấp xuống nhìn tay hắn, miệng nàng chu lên thổi thổi. Hơi thở như có như không từ giữa môi răng thổi ra, như lông chim nhẹ nhàng quét qua vết thương của hắn, từ đầu ngón tay thông qua kinh mạch tiến thẳng vào tim.

Tạ Vụ Hành cắn răng, "Đau lắm!"

*

Trở về Trường Hàn cung, biết được ngọn nguồn Lan ma ma tức giận không nói lên lời, nhưng hơn cả là nỗi bất an trong lòng bà ngày càng lớn.

Tứ công chúa ương ngạnh, làm Tạ Vụ Hành bị thương thành như vậy, ngày sau chỉ sợ gặp lần nào sẽ phải đấu lần đấy.

Nàng đè nặng tâm sự trong bụng, trước bà bảo hai người đi nghỉ ngơi, xong lại tự đi mời thái y.

Tạ Vụ Hành lên tiếng ngăn bà, "Ma ma không cần đi, tránh gây tai tiếng."

Không đợi Lan ma ma tiếp lời, Vụ Nguyệt đã sốt sắng: "Vậy vết thương của ngươi phải làm sao bây giờ?"

Bỏng nặng như vậy, nếu không chữa, nhất định sẽ hỏng da.

Lan ma ma cũng lo lắng.

Tạ Vụ Hành hơi cong môi, cười nói: "Ma ma đi tìm chút thuốc tới là được, băng bó một chút, sẽ không sao."

thấy Tạ Vụ Hành kiên trì, Lan ma ma cũng không nói nữa. Bà gật đầu, tình huống trước mắt, ai biết được lúc nào tứ công chúa lại tìm đến, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Lan ma ma nhanh chóng cầm thuốc tới, bọc nước trên tay phải chọc vỡ, xong còn loại bỏ phần da chết đã đóng vảy.

Tạ Vụ Hành đã sớm quen với đau đớn, nhưng còn Vụ Nguyệt...

hắn quay đầu nhìn nàng, sắc mặt tiểu công chúa trắng bệch, trong mắt tràn đầy hơi nước, nức nở kêu Lan ma ma nhẹ tay, tưởng như người bị thương là nàng.

Tiểu công chúa nũng nịu.

Lan ma ma xử lý xong vết thương của hắn thì sốt ruột nói: "Theo ta thấy, chuyến đi Tây Sơn săn thú này, công chúa nên cáo ốm đừng đi nữa."

Lan ma ma ôm một bụng tâm sự, hiện giờ đã như vậy, nếu như ngày càng nhiều người chú ý đến công chúa, nhất định sẽ càng nhiều chuyện.

Có câu nói, người không tìm phiền phức, phiền phức tự tìm tìm đến.

Tạ Vụ Hành không dấu vết nhíu mày, "Mấy ngày nữa là phải đi rồi, giờ cáo bệnh, chỉ sợ không ổn, kẻ đa tâm sẽ nghĩ nhiều."

Lan ma ma cũng biết, nhưng bà thật sự không yên tâm. Bà còn muốn nói thêm thì Tạ Vụ Hành đã cất lời, "Hơn nữa việc này là do Thái tử thúc đẩy, nếu không đi, chẳng phải sẽ khiến Thái tử khó xử sao."

Lan ma ma nghe vậy liền thôi, bà cầm lấy bình thuốc trên bàn, chuẩn bị phủ lên bàn tay Tạ Vụ Hành.

Vụ Nguyệt vội giành lấy, "Để con!"

Nàng đều đặt hết tâm tư lên Tạ Vụ Hành, cũng không nghe hai người nói gì, chỉ là thấy Tạ Vụ Hành nhíu mày, sợ Lan ma ma làm đau hắn.

"Ta sẽ cẩn thận!"

Nàng thấy Tạ Vụ Hành nhìn mình, liền nhẹ nhàng nói rồi thật cẩn thận rắc thuốc cho hắn.

Vụ Nguyệt cầm tay Tạ Vụ Hành, nhìn vết thương mơ hồ rướm máu, sắc mặt lại càng trắng.

Tạ Vụ Hành không nói gì, hắn nhìn chằm chằm nàng, khoé mắt ầng ậc nước trực chờ rơi xuống.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên thấy bản thân thật tồi tệ, một bên lợi dụng tiểu công chúa, một bên lại có khát vọng khiến nàng chỉ chú ý tới mình hắn, quả là lòng tham không đáy.

Nhưng hắn tồi tệ thì đã sao, hắn vốn là kẻ như vậy, là nàng tới tìm hắn trước.

Huống chi, nàng họ Tiêu, hắn tính chút lợi ích từ trên người nàng cũng không hề quá đáng.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành không lộ rõ cảm xúc, tựa hồ như đang cố tìm đủ lý do biện bạch cho hành vi của mình.

Hắn ngắm tiểu công chúa trước mắt, dù trên tay có chồng chất vết thương, cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Đem sự đen tối của mình buộc chặt với sự tinh khiết của nàng.