Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 43: Ngài nói, ngài rất thích

[ Thỏ thỏ biển cuốn bánh rán trái cây 】 @ Bạch Linh: Trong bài thi có viết "Isupalesso" rất dễ bị trừ điểm, nếu muốn đạt điểm cao thì tốt nhất đổi thành "Tiên hoàng tà ác". Nhưng nói đến việc này đột nhiên tôi nhớ tới chúng ta học thuật lịch sử trước kia có một bộ phương thức xưng hô càng bí ẩn khác.

【Một đấm một tẩn quất quái]: Xưng hô gì?

【Thỏ thỏ biển cuốn bánh rán trái cây 】(thánh ca) ( điệu vịnh than) Chúng ta gọi người đó là chúa tể thống trị mọi thứ mọi nơi, The One.

【 Bạch Linh 】: Đại 1.

【Một đấm một tẩm quất quái] : Đại 1? The One, Theverybigone

[Thỏ thỏ biển cuốn bánh rán trái cây]:... (Tôi thực sự không hợp với cái đám biếи ŧɦái hai người. Cẩn thận bị hồn ma lão ý ghé thăm tới cửa đút đấy.

Đột nhiên một giọng nói thú vị vang lên bên tai cậu: "Đại 1 là gì?"

Mí mắt Bạch Linh run lên, sau đó cậu mới nhận ra mình vừa lẩm bẩm.

Cậu tùy tiện viện cớ: “Chỉ là... vừa rồi tôi sơ ý không để ý...dây đeo chân giả lỏng quá, ừm.”

“Để ta xem.” Chiếc thìa nhỏ kêu leng keng được đặt trở lại vào chiếc bát men ngọc.

Ý "Xem" của Úc Trầm là cầm phần chi bị cắt rời của chim nhỏ, chạm từng inch một dọc theo phần thép không gỉ gặp xương thịt, sau đó ấn đỉnh đầu móng tay và nhô xương ngón tay vào khe hở.

Cảm biến của chân tay giả mới rất nhạy.

Bạch Linh tiếp nhận cực kỳ chân thực sự đυ.ng chạm, lập tức cắn môi, căng đùi, xấu hổ quay đầu đi.

Thật kì cục. . .

"Chỗ mối nối thực sự lỏng lẻo khoảng 1 cm, cậu mang rộng rồi." Hay nói đúng hơn là... chân nhỏ quá.

Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy phần thịt mềm mại, Úc Trầm không khỏi có chút miên man bất định.

Những đốt ngón tay thô dày của hắn trượt liên tục trong các đường nối của chân giả, kiểm tra các khoảng trống ở các vị trí khác nhau.

Tuy nhiên, Bạch Linh lại hoảng hốt sinh ra một cảm giác kỳ lạ như mình được bố mẹ đưa đến cửa hàng mua giày và thọc một lóng tay vào gót giày cậu rồi thản nhiên đứng dậy bình tĩnh nói với người bán hàng rằng chiếc giày đó rộng quá một lóng tay, không hợp cho cậu mang...

Thật xấu hổ đến mức muốn lao ra khỏi cửa.

Bạch Linh cố gắng chuyển chủ đề: “Thật ra cũng không có gì to tát, chênh lệch kích thước là chuyện bình thường, tôi về sẽ nhét đầy bọt biển vào, sau đó dùng dây buộc lại. Nhưng đôi khi nếu buộc chặt, máu không lưu thông được, đứng lên chân sẽ hơi tê, tôi đã quen rồi."

"Nhưng ta không thể để cho cậu chịu khổ." Úc Trầm nói như một lẽ đương nhiên.

Đôi mắt xám của Bạch Linh chấn động, cậu hít thở rối loạn và ngước lên.

Chỉ thấy Úc Trầm thoáng suy tư một lúc rồi cởi chiếc thắt lưng da trâu màu nâu ấm áp bên hông xuống.

Nắm trên tay thử quất quất, chất liệu da rất tốt mặc dù có hơi mòn nhưng vẫn xuất sắc, mềm mại không mất co dãn.

Nó phù hợp để thay thế tạm thời cho dây đai chân giả.

Bạch Linh trơ mắt nhìn hắn cúi xuống, đôi mắt xanh đậm, vẻ mặt mang theo sự an ủi, tóc vàng như sóng biển chảy vào những khoảng trống trên giá đỡ thép vì tư thế đó khiến nơi tối tăm trở nên rạng rỡ.

Ngay cả khi phần lớn bị cắt bỏ thì đường cong cơ bắp ở chân của một thời làm quân nhân tập luyện ở cường độ cao trong thời gian dài vẫn còn nguyên.

Và đường cong rất duyên dáng, thuộc loại gầy dẻo dai.

Khi Úc Trầm nắm lấy, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ.

. ... Rất thích hợp để lại dấu vân tay hoặc dấu vết khác.

Chân chim nhỏ quá gầy, dây đai không đủ lỗ. Úc Trầm dùng ngón tay dài đo chu vi chân chim nhỏ, một bàn tay, hai bàn tay....

Hắn thản nhiên lấy cây bút trong túi ra, mở nắp, đầu ngón tay khống chế được lực và góc, cầm đầu bút sắc bén, cẩn thận và nhanh chóng đυ.c những lỗ đều đặn.

Cuối cùng, cắm chốt của khóa kim loại vào lỗ một cách chính xác và phát ra âm thanh “bốp” nhẹ.

Bạch Linh không biết tại sao, nghe được thanh âm đó, mũi chân không nhịn được co rúm lại.

Úc Trầm thắt chặt nút thắt, điều chỉnh độ dài. Đùi chim nhỏ có chút gợi cảm do đùi bị có dây đai ghìm ra khiến hắn yêu thích không buông tay, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Nhưng đột nhiên, hắn chạm vào một vết sẹo nổi lên trên lòng bàn tay.

Theo vết sẹo, có thể thấy nhiều vết lõm nhỏ hơn, như thể cành và dây leo đang xòe ra và bám vào chân chim.

Ánh mắt Úc Trầm run lên, giọng nói lạnh lùng: “Ai đã để lại vết sẹo này cho cậu?”

Bạch Linh cúi đầu nhìn, thản nhiên nói: “Ồ, đó không phải vết sẹo, là hình xăm của tôi. Chúng tôi trước đây mỗi ngày đều phải ra trận và tiêm thuốc giảm đau, có quá nhiều lỗ kim nhìn rất khó coi nên tôi đã xăm một câu nói cát tường lên đó."

Úc Trầm hứng thú hỏi: "Lời cát tường gì vậy?"

Bạch Linh bị hắn nắm chân ngược lại thả lỏng tựa lưng vào ghế, đôi mắt nghiêng liếc nhân ngư lộ ra nụ cười không phù hợp với lứa tuổi của mình, thuộc về một tên vô lại kỳ cựu:

"Ra vào bình an."

Một ác điểu táo bạo, cuồng vọng và kiêu ngạo đến mức không coi alpha ra gì khi để hắn nhìn thấy những lời này.

Vẻ mặt Úc Trầm cứng đờ trong giây lát, một luồng nhiệt lập tức chạy dọc sống lưng, khiến hắn có cảm giác phấn khích khi bị một con ác điểu nhắm làm con mồi.

Hắn cười say mê nói: "Ta rất thích."

Chim nhỏ nắm lấy cổ áo hắn, túm đến bên môi trêu đùa nói nhỏ với hắn.

"Khi tôi xăm hình, tôi đã nghĩ một ngày nào đó khi alpha nhìn thấy nó, biểu cảm đó sẽ như thế nào? Liệu da đầu có bị tê dại và áp lực tâm lý có đột ngột tăng lên không?"

Úc Trầm nói đùa: "Vậy alpha đầu tiên khi nhìn thấy nó đã nói gì?"

Bạch Linh cắn môi, hơi quay mặt đi: "... Ngài nói, ngài rất thích."