Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 33: Tại sao ngài lại bỏ rơi chúng tôi

Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình có phải là sự thật hay không?

Phải chăng hai tuần ngắn ngủi kể từ khi tái sinh chỉ là “khoảnh khắc trước khi chết”? Đó là một trò lừa đảo do adrenaline và bộ não cùng biểu diễn cho cậu nhìn lại cuộc đời lướt qua trước mắt, đó là suy nghĩ cuối cùng của cậu.

Có lẽ trong giây phút tiếc nuối đó, thời gian đã được kéo dài vô tận...

Vì vậy, có lẽ nào... nếu cậu hỏi một câu thì người đàn ông hoàn hảo không chân thực ở trước mặt sẽ biến mất.

"Không." Úc Trầm đột nhiên nhẹ nhàng an ủi.

Bạch Linh có hơi hoảng hốt ngẩng đầu, muốn hỏi làm sao ngài biết, nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, vừa rồi mình không có lên tiếng.

Đột nhiên cậu siết chặt cái lọ.

Nhân ngư ẩn vào sóng điện từ, nhưng chưa chắc xâm chiếm được sóng não của con người.

"Đừng căng thẳng, ta không xâm nhập vào đại não của cậu." Úc Trầm chậm rãi nói: "Ta có thể đoán được cậu muốn hỏi cái gì, nếu do dự, chứng tỏ cậu đang băn khoăn. Mà ta chỉ muốn nói cho cậu biết ta đồng ý cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ cho cậu và điều đó sẽ không thay đổi."

Âm thanh vang lên chậm rãi cho đến khi im lặng.

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân giả đi từng bước rốt cuộc cũng phá vỡ sự im lặng tĩnh mịch.

Úc Trầm cảm thấy chim nhỏ đang đến gần, hắn có thể ngửi thấy mùi pheromone không ổn định phát ra từ cơ thể đối phương.

...Chua có hơi chát, có mùi thơm trái cây không biết tên bủa vây tứ tán.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, đột ngột túm lấy cổ áo Úc Trầm kéo lại.

Hắn bị ép ngã về phía trước, hơi thở nóng hổi của đối phương phả vào má hắn mà khoảng cách không quá mười centimet.

Những ngón tay xương xẩu của Bạch Linh đang run rẩy, cảm giác đó truyền qua lớp vải giữa các kẽ ngón tay đến trái tim Úc Trầm khiến tâm trạng hắn hỗn loạn.

Tạm dừng lại lần cuối cùng trước khi hoàn toàn phát điên, Bạch Linh hỏi:

“...Ngài có phải là Isupalesso?”

Cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi từng lời một, như thể cậu không thể phát ra âm thanh nếu không làm như vậy.

"Đúng vậy."

Một câu trả lời ngắn gọn súc tích.

Đó là điều dự kiến nhưng nằm ngoài tình và lý của Bạch Linh.

Cậu nhếch môi lên cười khổ.

... Cậu không quan tâm đến chứng nghiện gấp mười lần hay phản ứng đứt đoạn.

Nhiều năm trước, điều gì đã khiến một đứa trẻ mỗi ngày phải ra xe chở sữa để đưa tin trong gió lạnh thấu xương?

Có lẽ Isupalesso thực sự là ác quỷ.

Tôi đã nghiện ngài từ rất lâu rồi.

Ở kiếp trước, tôi đã phải chịu đựng phản ứng đứt đoạn suốt bốn mươi năm, đến nỗi khi nhìn thấy hộp sữa trong kính cửa hàng, càng không dám nhìn lại lần thứ hai.

Nghiện lau cửa sổ thủy tinh ngày này qua ngày khác, nghiện nghe chúc bảo bối ngủ ngon, lần đầu tiên nhìn thấy ngài, tôi đã liều lĩnh lao vào lòng ngài còn chúc thân thể ngài khỏe mạnh. Dù ngài là ai, bất luận ngài có nhìn thấy tôi hay không, bất luận linh hồn ngài ở đâu, tôi chỉ hy vọng còn được gặp lại ngài vào ngày mai----

Đối với tôi, đây là nghiện.

Nhưng ngài đã thất hứa.

Đã nói không gặp không về, tôi còn chưa gặp được ngài thì đế quốc đã tan.

“Tại sao ngài... tại sao ngài không thể đợi tôi một chút thôi.” Nước mắt cậu vô thức rơi xuống hai má, để lại sự lạnh lẽo. “Cho dù chỉ mất vài năm thôi, chờ khi tôi lớn lên, tôi sẽ bảo vệ xe sữa, bảo vệ tượng điêu khắc, sẽ...sẽ xua đuổi những kẻ xấu đập vỡ cửa sổ."

Úc Trầm rất muốn đi tới ôm lấy cậu, bảo bối, bảo bối chim nhỏ của ta...... Hắn đau đớn da diết nôn nóng muốn hôn lên trán chim nhỏ, hôn lên mí mắt cậu đang run rẩy, nuốt lấy nước mắt của cậu.

"...Tôi hận ngài, tôi thực sự hận ngài, vô số lần tôi muốn xuống địa ngục để gặp ngài, muốn túm cổ áo ngài hỏi ----"

"Cậu hỏi đi."

"Tại sao ngài lại bỏ rơi chúng tôi!? Tại sao ngài lại chọn một con chó làm hoàng đế? Rõ ràng ngài còn sống, vì sao lại muốn thoái vị, ngài biết rõ trên thế giới này vẫn có người mong chờ ngài cơ mà, cho dù ngài chỉ nói một câu thôi vẫn có người nguyện ý chết vì ngài!"

"Nhưng ngài lại vứt bỏ chúng tôi lại và bỏ đi một mình."

Khi chim con trở về tổ sau nhiều năm bị thương và gặp lại cha mẹ, bản năng bên trong nó vẫn không hề thay đổi, chỉ gập cánh lại và đứng một chân ở rìa tổ, nhìn cái ổ dơ bẩn cũ nát cũng đủ rơi nước mắt.

“Ngay cả ta, cũng có lúc bất lực.” Úc Trầm tim như bị đao cắt nói.

“Ta chọn Cade vì lúc đó không có người kế nhiệm nào phù hợp hơn. Ta nghĩ rằng chế độ này đã vận hành hàng trăm năm đủ hoàn hảo, cho dù ai là người kế nhiệm vẫn có thể vững vàng vận hành tiếp nhưng 5 năm qua... mọi chuyện đã phát triển thoát khỏi sự khống chế của ta."

"Dù sao đi nữa, cơ thể ta đã không còn sức để duy trì vận hành quốc gia tốt như trước."

Chim nhỏ của hắn sụp đổ: “Nhưng không ai ghét một gia đình nghèo cả, dù nó có đổ nát thì chỉ cần số nhà không thay đổi, chúng tôi vẫn tự thuyết phục, thuyết phục ...mình rằng chúng ta vẫn có một mái nhà...."