Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 22: Giống cái vô pháp vô thiên 2

AI vẫn không tỏ vẻ dị nghị, bởi vì số xử lý công vụ gấp ba, vẫn là thói quen của Úc Trầm lâu dài tới nay.

Lúc đế quốc già cỗi cùng liên bang động vật có vυ' bên cạnh khẩn trương giằng co 50 năm, ở thời kì đỉnh cao, Isupalesso có thể một tháng không ngừng lại, thậm chí có thể tốc độ đọc chiến báo gấp mười lần, cũng nháy mắt làm ra quyết sách hoàn mỹ.

Loại năng lực này, một lần làm ra khiến liên bang động vật có v·ú hoảng sợ vạn phần, cho rằng tinh cầu thủy cầm bọn họ đã có trí tuệ nhân tạo thăng thiên, trở thành CyberMaster con mắt điện tử uyên bác của hoàng đế để quan sát ánh sáng bầu trời vũ trụ, khống chế toàn thế giới.

Đáng tiếc a, nay đã khác xưa, hiện tại hắn xuống lầu xách đồ ăn ngoài cho chim nhỏ mà đóng cửa lại cũng phải nghỉ một lát.

AI lắc đầu, lúc này, CyberMaster chủ nhân còn mỗi ngày mơ thấy mô phỏng chân chim nhỏ, không phải chim nhỏ rơi máy bay thì là chim nhỏ rơi lệ.

Nhưng mà ̣khi hỏi tới kia chim nhỏ trong mộng rốt cuộc là ai, trông ra làm sao, chủ nhân lại nói một cách mơ hồ, gần như nhiều lần đều đỡ thái dương nói:

“Không nhớ rõ, ta không có nhìn rõ mặt cậu ấy, chỉ nhớ rõ cậu ấy hẹn ta gặp mặt ở chạng vạng nhưng cậu ấy không có tới...”

AI nghĩ nghĩ, hỏi: “Có giống chim nhỏ máy đưa kẹo sữa cho ngài không?”

Úc Trầm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Bọn họ có chỗ tương tự ví dụ như đều là người tàn tật ở chân. Nhưng chắc không phải cùng một người, ta mơ thấy chú chim ấy không có pheromone cũng không giống cậu bạn nhỏ kiêu ngạo nhảy nhót kia.”

Không có pheromone thì rất có thể là beta, ở điểm này có thể loại trừ Bạch Linh.

Huống chi loài chim yếu ớt bởi vì ống xương rỗng, cắt chi cũng không ít, càng không thể lấy cái này tới phán định thân phận.

Úc Trầm nghe xong một hồi báo cáo, đều là chút biến động tài vụ của tập đoàn công ty trên danh nghĩa, cũng có quỹ tích hoạt động của phái phục quốc, cùng với lượng lớn thư quy phục thông qua quan hệ mở rộng từ bên trong muốn chen vào tổ chức kinh tế chính trị bí mật ngân hà "Bảy mươi hai trụ ma vương".

Trong đó có một phần, thoáng khiến cho hắn chú ý.

AI thì thầm: “Bí thư Heinz ở trung ương vừa mới gửi một phần danh sách mở tiệc chiêu đãi ở hoàng cung cho chúng ta cùng với toàn bộ gia thế kỹ càng của các alpha tham dự "săn thú". Ngoài ra, gã còn nhắn lại một câu.”

“Nhắn lại gì?”

AI bắt chước làn điệu tối tăm đắn đo của Heinz: “Có lẽ ngài cần yêu cầu một người có thể thay mình xử lý công việc bẩn thỉu.”

Xử lý công việc bẩn thỉu........

Úc Trầm nhớ tới phản ứng kích động của Bạch Linh khi đi ngang qua đám kia, hắn suy nghĩ rồi ng·ay sau đó gõ gõ mặt bàn:

“Tìm thời gian nhàn rỗi sắp xếp cho gã tới gặp ta.”

Nói xong, hắn liền chống gậy đứng dậy.

Thời gian đã sắp một giờ, chim nhỏ vẫn còn ở trong phòng tắm chưa ra?

Úc Trầm sợ cậu té xỉu ở bên trong, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Trước khi đi vào phòng tắm cho khách, hắn định gõ cửa nhưng cửa không có đóng nên tay hắn đẩy liền mở ra.

Chỉ một thoáng, một luồng mùi hương Omega nồng đậm ngây ngấy điên cuồng oanh tạc nhằm về phía hắn, che trời lấp đất xâm lấn vào đại não vốn mỏi mệt.

“Ơ kìa, tôi chỉ ném đi thuốc ức chế loại lớn đã dùng qua vào thùng rác thôi mà, mùi nồng lắm sao?” Bạch Linh ôm cánh tay dựa vào ven tường với tư thái tùy ý.

Nhóc giống cái vô pháp vô thiên! Cố ý đem ống mùi hút no nước để lại địa bàn của hắn y chang con chó động dục đi tiểu đánh dấu lãnh địa chung quanh khắp nơi.

Cái mũi nhân ngư có thể so với cá mập, có thể cách mấy chục hải lý ngửi được chút mùi máu tươi pha loãng trong nước biển.

Nguyên liệu thuốc ức chế loại lớn đặc chế dành cho Omega vẫn còn lưu lại hơi ấm, đối nhân ngư mà nói, quả thực là lực trùng kích lớn đến mức khủng bố.

Úc Trầm đột nhiên không kịp đề phòng, đại não tức khắc trống rỗng vài giây. Hắn lập tức nắm chặt gậy chống, mu bàn tay gân xanh hằn lên, đường cong ở cổ căng chặt đến thẳng tắp, không khống chế nổi kịch liệt hô hấp.

Hơi thở Omega chua chua ngọt ngọt chui vào xoang mũi, đối với alpha đang ở thời kỳ nhạy cảm còn chưa tan mà nói, đó là kẹo mà càng là độc dược.

... Muốn cắn xé, muốn đánh dấu, muốn hung hăng xâm lấn nghiền áp thân hình dẻo dai của thiếu niên trước mặt.

Hắn không thể ức chế được theo bản năng nhe răng nanh dùng để đánh dấu “Tê!”, chân phải truyền đến một cơn đau đớn, xiềng chân đ·iện gi·ật kịp thời lên tác dụng, kịp thời thông qua cảm giác đau đớn gọi về một tia lý trí của hắn.

Úc Trầm tỉnh táo trong chớp mắt, tựa như dã thú bước vào bẫy rập, như con cá bơi vào lưới sắt cá, dự cảm được nguy cơ liền xoay người rút lui.

“Răng rắc.” Viên đạn lãnh khốc lên nòng.

Tim Úc Trầm đập thình thịch, nòng súng lạnh băng đã cường thế đè ở giữa trán hắn, ngăn trở hành động của hắn.

Bắt được ngài rồi.

Bạch Linh chắn ở trước người Úc Trầm, toàn thân cậu khẩn trương căng chặt như cây cung giương cao, bất cứ lúc nào cũng đề phòng đối phương phản kháng, rồi nghiêng đầu, nói với ngữ điệu lười biếng nhàn nhã:

“Nói gì đi, tôi nghiện Alpha rồi đấy, ngài có manh mối về chuyện này không?”

Trong nháy mắt, Úc Trầm sung sướиɠ đến mức muốn cười.

Quả nhiên, hắn vẫn luôn thích chim nhỏ thẳng thắn.

Úc Trầm bị họng súng chống ở trán, từng bước một chậm rãi lui về phía sau, mãi đến khi đầu gối đυ.ng vào ghế dựa.

Ác điểu kiêu ngạo thuận thế tàn nhẫn đẩy ngực hắn một phen, buộc hắn ngã ngồi lên ghế dựa lưng cao lót nhung thiên nga, tiếp theo một chân đạp lên mặt ghế dẫm lên ống quần đẹp đẽ của hắn.

Tựa như thợ săn nhổ da lông dã thú, như người đánh cá bóp chặt vây cá, lão luyện nhanh chóng thu lưới vây chim chóc.

Bạch Linh từ trên cao nhìn xuống quan sát lông mi màu vàng của nhân ngư, dùng nòng súng đen ngòm thật dài ác ý xoay vòng, nghiền quá cái trán hắn, cố ý tạo vết súng hằn trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia.

Tiếp đó, cậu lạnh nhạt lại hứng thú chất vấn nói:

“Chơi khăm tôi vui lắm đúng không?”