Chiến Lợi Phẩm Của Nhân Ngư Bệ Hạ

Chương 6: Mệnh lệnh của chủ nhân

Sau khi trở về, Bạch Linh càng chắc chắn người kia là omega tóc vàng cuộn xoắn lớn. Bởi vì sau hai lần tiếp xúc thân mật mà vòng giam giữ không phản ứng chút nào. Hoàn toàn không giống như lần phát sinh trong ngục giam, vừa mới bị alpha đυ.ng chạm đã phát ra tiếng cảnh báo to.

Tuy rằng đối phương tỏ vẻ không cần ân tình báo đáp nhưng Bạch Linh vẫn quyết định chăm sóc cho omega bị thất sủng lẻ loi trong khả năng cho phép, cũng coi như đáp ứng lời khẩn cầu của robot...

Tới cửa sửa đồ vật này nọ.

- Hôm nay cậu tới sớm thật.

Ống kính AI vui mừng lóe lên hai hình cầu vồng nho nhỏ.

- Rảnh rỗi nên tới thôi.

Bạch Linh mang theo thùng dụng cụ từ phòng đựng đồ linh tinh, vẻ mặt lãnh cảm không nói mình trốn tiết học O đức cuối cùng.

Hôm trước sau khi tới nơi này thay pin, rốt cuộc cậu cũng đi đường linh hoạt hơn rất nhiều.

Bước chân Bạch Linh vững vàng, đi theo AI tham quan khắp nơi, mới phát hiện nơi này lớn gấp mười lần so với trong tưởng tượng.

Nhưng cũng như cậu đoán, vấn đề thiết bị biến chất thấy ở khắp mọi nơi, trang bị cơ điện thậm chí là đồ cổ ở thế kỷ trước.

Chẳng trách khiến đôi chủ tớ này bối rối, bởi đã không còn ai sửa những thứ đó.

Bạch Linh vừa đi vừa kiểm tra từng vấn đề rồi viết hết vào danh sách. Bất chợt cậu giật mình, tìm về vài phần cảm giác tu sửa chiến hạm vận tải hằng ngày ở đời trước.

Nhiệm vụ đầu tiên là đổi mới đường dây biến chất.

Vừa lúc cậu phải đi báo cáo cho bên xã đoàn cơ giáp vào buổi tối, trên đường có thể mua chút linh kiện.

Bạch Linh đi xong một vòng cảm thấy kỳ quái, cẩn thận nghĩ hình như trong các phòng đều không có đồ điện gia dụng hiện đại hoá.

Cậu hỏi AI thì nó giải thích:

- À, bởi vì chủ nhân cần tĩnh dưỡng không thích nghe âm thanh điện từ lộn xộn.

Trái tim Bạch Linh đập nhanh hơn: "Anh ấy bị bệnh? Rất nặng hả?"

Thảo nào hôm nay không thấy người đâu.

AI gật đầu: "Giống như là đường dây biến chất của máy móc chúng ta, xem như là bệnh cũ, lúc nặng lên sẽ hôn mê vài ngày."

Bệnh nặng như vậy...nên lần trước bị cậu cưỡng ép mới không thể phản kháng.

Bạch Linh rũ mắt mím môi không nói gì.

AI quan trắc ra sự lo lắng trên mặt cậu nên vội vàng an ủi: "Nhưng bình thường lượng vận động của ngài rất đủ, sẽ không gián đoạn nửa đường."

Bạch Linh: "Nửa đường?"

AI thuận thế nhiệt tình cung cấp cơ hội với ý đồ dẫn đường: "Chủ nhân đang ngủ ở phòng ngủ, cậu có muốn đi xem không?"

- Không được đâu.

Bạch Linh do dự sau một lúc lâu mới nói: "Cứ để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt, cách ngày nữa tôi lại đến."

Bạch Linh đang chuẩn bị rời khỏi thì robot quét rác gọi cậu đến phòng bếp, nhét bò khô đã chuẩn bị xong từ trước.

- Đây là mệnh lệnh của chủ nhân. Ngài ấy còn nói...

AI đặc biệt bắt chước giọng điệu Úc Trầm một chút, điều chỉnh âm giọng thành trầm vờn quanh:

- Phải ăn hết đấy.

Bạch Linh ngẩn người, môi mím thành một đưởng thẳng định giấu đi khóe miệng cong lên.

Cậu có hơi thích mệnh lệnh nhỏ này.

Bạch Linh nhận bò khô rồi ánh mắt bỗng ngừng lại, đầu quay lại nhìn về phía thùng giấy bên cạnh, bên trong có cái quần tây màu xám bạc.

Những vết bẩn màu vàng nâu uốn lượn chảy xuống, rõ ràng không thể giặt sạch được.

AI nhìn theo ánh mắt cậu: "Ờ, đó là rác rưởi đợi lát nữa mang đi vứt."

Bạch Linh quyết đoán đi qua ôm cái quần tây vào trong ngực: "Cho tôi cái này được không?"

AI theo bản năng muốn nhắc nhở, omega tiếp xúc quá độ với lượng phermone của chủ nhân sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đẻ trứng. Nhưng cục CPU xoay của nó nhớ ra đối phương mô phỏng theo omega liền sảng khoái đồng ý"

- Cho cậu đấy.

Cùng lúc đó, Úc Trầm ở "phòng ngủ" lại đang ở trong thư phòng, vang lên tiếng đối thoại do thiết bị đầu cuối phát ra.

Trong đó có âm thanh có vẻ cung kính hơn: "Chúc một ngày tốt lành, Your Majesty.”

- Uriel, có món đồ này cần cháu mang lại đây.

Cho dù cách sợi cáp mạng nhưng Uriel vẫn khom mình hành lễ với thiết bị đầu cuối cầm trong tay: "Xin chú hãy dặn dò."

- Chú cần một cái xiềng chân con trỏ.

Hắn thong dong nhưng vẫn đắn đo nói.

- Xiềng chân?

Uriel kinh ngạc lặp lại còn cho là mình nghe lầm.

Xiềng chân con trỏ được xưng là xích chân điện giật, khác với hiện rõ thân phận ID, vòng giam giữ do phía chính phủ làm ra để AO tránh tiếp xúc, bên trong nó bố trí 30mA điện lưu, bình thường dùng để khống chế alpha cuồng bạo mất đi lý trí.

Vào thế kỷ trước, dưới thời trị vì của Isupalesso, các alpha trong thời kỳ nhạy cảm bị buộc phải đeo xiềng chân để tránh đánh dấu gây tổn hại cho omega.

Nhưng gần mười năm qua ở đế quốc mới, cường điệu địa vị chủ đạo đối với alpha, đã không còn ai nguyện ý đeo xiềng chân, trói buộc bản thân.

Uriel thật cẩn thận đoán: "Có phải...tình trạng của chú lại chuyển biến xấu?"

Ngón tay Úc Trầm gõ nhẹ mặt bàn: "Không liên quan đến việc đó."

Uriel lại thăm dò hỏi: "Vậy tại sao...?"

Tiếng gõ ngón tay đột nhiên dừng lại trong cuộc liên lạc, trái tim Uriel đột nhiên ngừng đập, nhưng người ở đầu bên kia lại cười khẽ nói:

- Có cậu bạn nhỏ đang trong kỳ phân hoá muốn tới làm khách.

Uriel chậm rãi thở phào, khôi phục khả năng miệng lưỡi bình thường:

- Cậu bạn nhỏ? Rốt cuộc chú gặp phải đồ ăn ngon miệng sao? Thật đáng mừng. Trông cậu ấy ra sao? Có huyết thống gì? À, à xin lỗi cháu không nên hỏi thăm chuyện riêng tư của chú, khụ khụ, thật ra vừa lúc cháu cũng có tin tức tốt muốn nói cho chú. Về tuyến sinh sản chúng ta...

Úc Trầm thay đổi tư thế ngồi, lộ ra một chút hứng thú: "Có tiến triển?"

- Đúng vậy. Cháu tìm được rồi vật thí nghiệm thích hợp cho chú rồi.

.

Tin xã đoàn cơ giáp lại có người mới đến, đã lan truyền khắp cái đám điều khiển.

- Ôi chao mấy người nghe nói gì chưa, người điều khiển mới tới hình như rất hung đấy, mới đó mà đã đập ngã Lục đại thiếu xuống đất đấy.

- Lục đại thiếu nào, chả lẽ là Lục Tầm?

Mọi người cùng hít một hơi lạnh, Lục Tầm là con trai bảo bối của phó hội trưởng công hội, tính nết gã vô cùng ương ngạnh cộng thêm thực lực nổi trội, trong cái giới lính đánh thuê này ai ngốc đâu đi chọc gã chứ.

Vị tráng sĩ ấy dũng mãnh vậy sao?

- Không rành lắm, là một người mới chưa thấy qua. Nhưng tôi nghe ý đội trưởng thì hình như người mới là chim săn mồi mới ra quân còn gì nữa thì không biết, đội trưởng kín miệng lắm không cho hỏi.

Càng che đậy chặt chẽ lại càng có vấn đề.

Lòng hiếu kỳ của mọi người thành công bị gợi lên, tim gan cồn cào canh giữ ở cửa, chờ hóng tin mới nhất.

Đợi một hồi lại chờ được một vị diễn viên được bàn tán khác --- Lục đại thiếu.

Ngày đó sau khi bị vả mặt ngay tại chỗ, Lục Tầm về đến nhà, cảm giác trời sập xuống, mất mặt như thế thì sau này làm sao gã còn ngẩng đầu được?

Gã ngồi trên sân thượng xa hoa ở nhà, mượn rượu tiêu sầu, hứng gió lạnh một đêm rồi mơ mơ màng màng, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhóc tóc trắng kia...

Và câu nói lãnh đạm đó: "Phẩm chất bình thường."

Lục Tầm giật mình tỉnh lại ngay lập tức.

Từ đó về sau, Lục đại thiếu giống như thay đổi thành người khác, mỗi ngày trời vừa sáng liền đi tới sân huấn luyện, không luyện đến khi gà trống gáy sáng thì không chịu về. Kiên trì một tuần mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, vậy mà gã lại đột phá giới hạn, thuận lợi thông qua cuộc thử nghiệm năm sao.

Lục phó hội trưởng rơi lệ lã chã, rốt cuộc con trai cũng hiểu chuyện và khi hỏi nguyên nhân quyết tâm của Lục Tầm, ông mới quyết đoán cầm dép lê lên:

- Đáng. Dám cá cược với người khác không điều khiển cơ giáp à? Tao thấy mày ngứa da rồi đấy. Còn không mau cút đi nhận lỗi với người ta.

Lục Tầm vui vẻ lên tiếng trả lời: "Ngày mai con đi."

Ông Lục hoài nghi nhìn gã, không biết gã đang vui vì cái gì.

Hôm nay là ngày xã đoàn báo cáo, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Lục Tầm xài đống tiền mua một bó hoa.

Đừng có xem thường bó hoa này, chúng được vận chuyển bằng dây chuyền lạnh giữa các vì sao trong cùng một ngày, tính đơn giá còn đắt hơn vàng.

Bề ngoài Lục đại thiếu khá đẹp trai, vừa đứng đó ôm bó hoa trông như cảnh đẹp, vài O ở tổ hậu cần xã đoàn đi không nổi, cứ liếc sang gã.

Nhưng trong nhiều người như vậy, chỉ có một người nhìn không chớp mắt đi ngang qua.

Lục Tầm: "..."

Lục đại thiếu vội vàng đuổi theo, gian nan đến gần: "Thật trùng hợp, hôm nay cậu cũng tới báo cáo à. Ngày đó... Cảm ơn cậu đã không so đo, cho phép tôi được tiếp tục điều khiển cơ giáp..."

Đối phương dừng lại, quay đầu nhìn thấy cúc họa mi nho nhỏ màu trắng ở trong lòng ngực gã.

Bạch Linh gật gật đầu: "Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh."

Lục Tầm vừa nở nụ cười thật đẹp trai đột nhiên sửng sốt, khiêu chiến? Khiêu chiến gì?

Một đám người ở bên cạnh xem náo nhiệt dậm chân, không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở:

- Lục đại thiếu, người ta là chim săn mồi, đưa hoa trắng nhỏ cho chim săn mồi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đưa thịt mới là tìm phối ngẫu.

Lục Tầm vẫn kiên trì đưa hoa cho Bạch Linh, thua trước khi ra trận cũng không sao chỉ cần Bạch Linh không nói "No" thì vẫn có hy vọng.

Cùng lúc đó, những người khác mới nhận ra.

Thì ra mỹ nhân tóc trắng này là người mới.

Rõ ràng có thể dùng khuôn mặt để kiếm sống sao lại đi điều khiển cơ giáp?

Chẳng trách Lục đại thiếu cầu tài. Bọn họ là lính đánh thuê đã quen ái mộ kẻ mạnh, càng cản càng hăng càng đánh càng mạnh, tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong xương vẫn thích người vượt trội áp đảo mình, tốt nhất có thể cường cường liên hợp cùng chung tiến bộ.

Thế nhưng chờ khi có danh sách kiểm tra sức khoẻ trong phòng báo cáo, tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Sau một chuỗi dài cấp A dành cho người điều khiển là vài cái B ít ỏi kéo đến xuống phía dưới cùng là một cấp D lẻ loi.

Cấp D là khái niệm gì?

Trong giới cơ giáp, D là vô dụng là rác rưởi làm quân nô còn ngại yếu.

Huấn luyện viên Anna cũng thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Khác với máy luyện tập của công hội, cơ giáp được phân phối trong đoàn đều tự mang thiết bị khóa riêng, nếu cấp bậc quá thấp thì không thể đạt được đồng bộ hóa, thậm chỉ có thể không khởi động được hệ thống,

Chẳng lẽ cô nhìn nhầm?

Anna quyết định dẫn Bạch Linh đi chọn cơ giáp trước, nếu quả thật không thích hợp thì tiến hành khuyên rút lui.

- Mấy cái trong kho hàng đó, cậu được tùy ý chọn lựa, chỉ cần có thể hoàn thành "Nhiệm vụ thanh trừ lưu động" của xã đoàn, trúng mục tiêu hơn 60% thì có thể mang cơ giáp đi.

Bạch Linh: "Tùy tiện cái nào cũng được?"

- Đúng vậy.

Dù sao ngoại trừ một cái thì cái khác đều thuộc hàng tiêu chuẩn.

Bạch Linh vươn ngón tay chỉ: "Tôi muốn cái kia."

Mọi người nhìn phương hướng, đầu tiên là sửng sốt tiếp theo toàn bộ đều làm mặt quỷ cười trộm.

Nguyên nhân không cần nói bởi vì cái cơ giáp này tên là "Rắn đuôi chuông" nổi danh trinh tiết liệt máy trong kho hàng cơ giáp.

Nó vốn là cơ giáp do nhà máy công nghiệp quân sự đưa tới thí nghiệm, ai có thể thu phục nó, ai có thể ký hợp đồng với tập đoàn trở thành "Người điều khiển thử nghiệm máy số 0" vô cùng vinh quang

Nhưng thiên hạ nào có bữa cơm trưa dễ dàng.

Rắn đuôi chuông được nhân công trang bị hệ thống trí năng mới nhất, tính tình cao ngạo hung dữ, người khác chọn cơ giáp còn nó là cơ giáp đi chọn chủ nhân, không vui thì hất người ta ra khỏi phòng điều khiển ngã gãy xương.

Cho nên mới để bụi ở trong này hơn nửa năm, mọi người cũng chỉ ôm hận nhìn từ xa.

- Cậu làm cái quái gì vậy?

Ở trong ánh mắt kỳ quái của một đám người, Bạch Linh xách theo thùng nước trở về, bò lên trên cơ giáp, dùng khăn lau mới mở giấy niêm phong ra rồi tỉ mỉ lau tro bụi lâu năm trên kính thủy tinh, sau đó dùng sáp bảo dưỡng sơn lại, lớp vỏ ngoài sậm màu không còn tro bụi bỗng sáng bóng soi được cả bóng người.

Cuối cùng, cậu rút ra hai nhánh hoa cúc họa mi mà Lục Tầm đưa dán ngoài cửa sổ khoang điều khiển.

Rắn đuôi chuông lắc lư dữ dội hai lần còn nội tâm của mọi người vui sướиɠ khi người gặp họa.

Đó, đó. Cho cậu làm điều thừa, rắn đuôi chuông nhất định sẽ lắc bay não cậu luôn, quăng ngã đến bán thân bất toại.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo từ máy biến điện năng thành âm thanh truyền ra:

- Phiền cậu cầm hoa vào trong khoang điều khiển giúp tôi với.

Dĩ nhiên là rắn đuôi chuông đang nói chuyện rồi.

Rắn đuôi chuông chủ động đáp lời cùng với người ta, đây chính là chuyện chưa từng phát sinh cho tới bây giờ.

Cánh tay Bạch Linh tùy ý lau đi mồ hôi, mang cái bao tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi cánh.

Đôi mắt màu xám lạnh lẽo lộ ra chút ôn hòa và trìu mến khó thấy, khóe môi hơi hơi cong lên:

- Còn là một cô gái thích xinh đẹp nữa chứ.