Chương 3.
Tình hình còn tệ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Bạch Linh siết chặt vòng tay từ phía sau, vô thức coi người đàn ông này như cọng rơm cứu mạng.
Cậu đã quên rằng mình không phải là cựu chiến binh bốn mươi tuổi bị năm tháng mài giũa đến chết lặng mà là một kẻ tàn phế bị gãy chân chưa đầy một tháng và sinh lực bị tổn hại nghiêm trọng.
Đối mặt với việc giảm nhiệt độ và gió tuyết đột ngột khiến việc trèo tường trở lại cung điện trong tình trạng hạ thân nhiệt chẳng khác nào đưa cậu xuống địa ngục.
Nhưng cậu phải trở về.
Cậu muốn gặp bạo chúa Cade và diệt trừ hắn.
"Cậu muốn diệt trừ ai?" Giọng nói trầm thấp mang theo chút đùa giỡn hỏi.
"Diệt trừ..." Trước mắt Bạch Linh mơ hồ trong giây lát, sau đó cậu mới nhận ra mình đã vô tình lẩm bẩm nói ra lời trong lòng. Lộ ra ý định trước mặt người lạ là điều cực kỳ nguy hiểm, không bằng tìm kẻ thù chung khác của đế quốc để nói qua loa trước:
"Isupalesso."
Isupalesso là biệt danh của vị hoàng đế cuối cùng của đế chế trước đó.
Phía chính phủ hiện nay ghi lại rằng Isupalesso là một kẻ ngu ngốc tầm thường, độc ác, gϊếŧ người như ngóe, một kẻ nắm quyền lực bành trướng đến đỉnh cao và là một con quỷ đã mất đi nhân tính.
Trong suốt một trăm hai mươi bảy năm do hắn cai trị ở đế chế cũ, thần chết đã mở đường cho hắn và Satan đã cúi đầu trước hắn. Người dân trong xã hội lâm vào cảnh lầm than túng quẫn, đầy oán hận ngập trời dẫn đến sự sụp đổ của triều đại nhân ngư.
Sau khi thành lập đế quốc mới, Isupalesso biến mất không tung tích, có người nói hắn đào vong khỏi thiên hà, có người nói hắn đã chết, không ai biết nhân ngư độc ác tàn nhẫn đó đã đi đâu.
Cho nên Bạch Linh mới không chút kiêng dè nhắc tới cái tên này.
Úc Trầm hơi ngạc nhiên, có rất nhiều người muốn gϊếŧ Isupalesso, nhưng lỗ mãng như cậu lại là người đầu tiên.
Hắn không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể cậu áp sát vào lưng mình, lạnh lẽo và trơn nhẵn, hai má nóng hổi áp vào vai hắn, mái tóc ướt nhẹ nhàng cọ vào cổ hắn, cậu run rẩy vì mưa và mồ hôi, nói là bắt cóc nhưng vũ khí chỉ là lòng bàn tay lạnh lẽo, không giống một kẻ gϊếŧ người có mục đích rõ ràng, mà giống như...
Con chó đi lạc chạy tới đυ.ng vào bên chân hắn.
Úc Trầm kéo suy nghĩ của mình về, một tiếng chuông báo động sắc bén đột nhiên vang lên khắp các tầng.
"Tít! Tít--!"
Điều này có nghĩa là hệ thống phòng thủ của tháp cung điện đã được kích hoạt. Bạch Linh ngay lập tức nhận ra rằng mình vừa bị máy dò hồng ngoại trên bức tường bên ngoài bắt giữ, trong vòng một phút, lính canh sẽ nghe được tin tức và đến gϊếŧ cậu.
Bạch Linh giật mình thả lỏng cái ôm ra, theo thói quen đẩy Úc Trầm ra phía sau và chặn phía trước, lạnh lùng dặn dò:
"Đừng cử động, tôi sẽ xử lý."
Giọng cậu khàn đi vì đau đớn tra tấn, cậu rút con dao ra, nắm chặt trong tay, nghiêng người về phía trước để chiến đấu.
“Bộp”, một âm thanh khẽ vang lên.
Bạch Linh kinh ngạc nhìn lại, thấy cổ tay mình được cầm rất chính xác.
Người đàn ông dễ dàng nắm lấy tay cậu giống như thợ săn dày dạn nắm lấy cánh chim ưng. Trong lúc ngây người, cậu đã bị dồn vào một góc sâu hơn, thế công xoay chuyển, cậu trở thành người bị ép vào tường.
Bạch Linh há miệng, đang định chất vấn hắn thì bị Úc Trầm dùng ngón tay ấn lên môi cậu:
"Suỵt, chúng nó đang tới."
Vừa dứt lời, cả hai đã nghe thấy tiếng ray cửa trượt từ xa, một nhóm robot hộ tống R-5 đi vào. Bán kính quét R-5 có thể đạt tới 5 mét, mang theo 20 viên đạn thông thường, tính cơ động không cao nhưng đáng ghét là chỉ cần ở trong phạm vi tầm bắn của nó thì có thể bắn trúng mục tiêu bách phát bách trúng, sát thương chảy máu rất kinh người.
Bạch Linh ở kiếp trước đã tháo dỡ vô
số máy móc và biết chúng mạnh đến mức nào.
Cậu hận không thể cắn đứt ngón tay của Úc Trầm, khẽ nói: "Biết chúng nó tới nhưng anh vẫn không thả tôi ra, anh muốn chết à?"
Úc Trầm hỏi một cách sâu xa: “Cậu tới đây để gϊếŧ người, hay là tới cứu người?”
Bạch Linh không ngừng nhìn về phía sân thượng bên kia, ánh sáng đỏ của gương thủy tinh R-5 lóe lên, mỗi lần nó lóe lên, họ lại gần đến cái chết một bước.
Và người đàn ông này thực sự vẫn thảnh thơi trò chuyện!
"Anh xem tình hình thế nào rồi?" Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Tôi bị mù và không thể nhìn thấy."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Úc Trầm khiến Bạch Linh sửng sốt. Đúng lúc này, robot R-5 lạnh lẽo vang lên cảnh báo:
"Đang thăm dò... Hồng ngoại thăm dò đã hoàn thành... Có nguồn nhiệt phản ứng được tìm thấy trong phạm vi 5 mét phía trước, chuẩn bị..."
Tim Bạch Linh đột nhiên trào lên cổ họng.
Ở 0,01 giây, cậu bổ nhào vào người đàn ông, hai người ngã xuống đất chồng lên nhau. Lúc tiếp đất trong nháy mắt, một âm thanh "Vù" dày đặc bùng nổ trong đầu cậu giống như ai đó bật tiếng ồn trắng, như một thiết bị che chắn căn phòng thi bừa bộn, trong chớp mắt, mọi âm thanh và xúc cảm xung quanh đều mất đi vì sóng ngắn cường lực bình ổn.
Đó là hệ từ trường tinh thần gây nhiễu sóng can thiệp!
Từ trường chặn toàn bộ tần số chỉ có người có năng lực siêu cao mới mở ra được.
Khác với những ý tưởng huyền bí mà nhân loại thời cổ đại theo đuổi, loại tác động từ trường này không bị hạn chế bởi vật lý và cực kỳ xuyên thấu, nó có thể làm giảm kích thước của tất cả các dải sóng điện từ, thậm chí đốt cháy lõi trung tâm vận hành máy móc, có thể nói là một sát thủ chiến trường, khắc tinh số một của cơ giáp.
Tuy nhiên, ngắn cũng rất rõ ràng.
Tức là ngắn gọn.
Trạng thái ù tai của Bạch Linh rút đi trong vòng năm giây, nhìn lại, những robot cầm súng đáng sợ đột nhiên giỏi ca hát và nhảy múa, một bên hát "lỗi, lỗi" một bên phát âm nhạc quét dọn của xe phun nước hiển nhiên chúng bị nhiễu sóng nghiêm trọng.
Bạch Linh lạnh lùng đứng dậy, vốn muốn nói "Anh hơi ngắn đấy" nhưng ngẫm lại không quá lễ phép liền đổi thành:
"Giỏi đấy nhưng không dài."
"Không cần dài, có thể cứu cậu là đủ rồi." Úc Trầm cũng đứng dậy, tùy ý phủi đi bụi không tồn tại trên người.
Bạch Linh: ". . . "
Lần đầu tiên trong đời, cậu không biết phải nói tiếp thế nào.
Sắc trời tối tăm, các loài chim bình thường có thị lực kém, ngoại trừ quái vật như cú, chúng nó không khác gì người mù vào ban đêm.
Cho nên cho dù người đàn ông đó đứng trước mặt, Bạch Linh cũng chỉ thấy mơ hồ, nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy người đàn ông này rất cao, cao hơn cậu mười centimet.
Bạch Linh đang thất thần thì Úc Trầm đột nhiên nói: "Thân thể cậu ổn không?"
Đối mặt với sự quan tâm xa lạ bất thình lình xảy ra, Bạch Linh theo bản năng đáp có lệ: "Rất tốt."
“Nhưng cậu làm ướt quần tôi rồi.”
Úc Trầm kéo mép quần lên, đầu ngón tay vắt lớp vải ướt rồi đưa lên mũi ngửi.
Mặc dù mùi vị nhạt nhẽo nhưng có thể nhận ra được máu omega.
Một thanh niên liều lĩnh lại ngốc nghếch.
Bạch Linh lập tức bừng tỉnh lại trong cơn hoảng hốt, sự gián đoạn vừa rồi khiến cậu không để ý tới cơn quặn đau đến chết lặng ở đùi phải. Lúc này cậu mơ hồ cảm nhận được chất lỏng nào đó chảy uốn lượn xuống, kết cấu đặc quánh, có mùi hăng hắc. .
Sự hoảng loạn lóe qua trên khuôn mặt cậu, đó là...
Khóe mắt cậu chạm phải một vũng nhỏ chất lỏng màu vàng trên mặt đất, cậu xấu hổ đến mức không thể khống chế được đôi vai run rẩy.
Đó là pin của chân giả bị rò rỉ dịch, dòng điện phát ra quá lớn trong quá trình di chuyển và va đập mạnh tạo thành. Màu vàng nâu không chỉ là rỉ sét mà còn lẫn với da thịt bị mài nát.
Vừa rồi cậu không để ý còn bây giờ nó đang rỉ ra khắp sàn nhà.
Bẩn thỉu, hôi hám và không chịu nổi.
Tựa như toàn bộ tôn nghiêm của cậu bị rơi rụng xuống đất, bị đế giày giẫm nát.
Úc Trầm ngửi thấy được một chút chua xót từ trong sự khó xử, muốn đi tới nhưng lại bị cái giọng khàn khàn nhắc nhở:
"Đừng tới đây, rất bẩn!"
Rất bẩn. Úc Trầm không hiểu sao lại không thích cái từ hình dung này.
"Không phải như anh nghĩ đâu... là do pin của chân giả bị hỏng." Bạch Linh cúi đầu, môi run run vội vàng giải thích.
Úc Trầm đứng ở nơi đó chăm chú lắng nghe, trong lòng rung động, nắm bắt được tiếng khóc nức nở kìêm nén.
Âm thanh nghẹn ngào rất nhẹ và ngắn, giống như tiếng giãy giụa của một con chim ưng bị sa lưới sau đó là âm thanh hỗn loạn do quần áo ma sát.
Có vẻ như omega này cởϊ áσ khoác, khom lưng, xoay người cố gắng lau chân giả lẫn mặt đất bẩn thỉu định...
Nhặt lên một ít tự tôn.
"... Làm bẩn quần của anh rồi nên tôi sẽ giặt sau." Trong sự im lặng tĩnh mịch, người lính trẻ thương binh nói.
--- Ở cái tuổi của cậu, vốn không cần phải trải qua cực khổ.
Úc Trầm tiếc hận sâu sắc vì cậu thì lại bị một tiếng chửi thô tục cắt ngang.
"Mọe!"
Sau một hồi sa sút tinh thần ngắn ngủi, Bạch Linh bắt đầu cáu kỉnh dùng đế giày nghiền nát những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất để trút giận: “...Thuốc giảm đau cũng nát rồi.”
Như thể rơi vào đáy vực sau đó, chú chim ưng con học bay vỗ cánh mạnh mẽ đầy sức sống và kêu to vang dội bất khuất hướng lên trời.
Úc Trầm hơi hơi giật mình sửng sốt một lát, tầm nhìn đen kịt trước mắt hình như trong chốc lát sáng lên.
Úc Trầm: “Cậu tới đây, đến bên cạnh tôi này.”
"Để làm chi?"
Giọng mũi mơ hồ ươn ướt, ủy khuất nhưng bướng bỉnh quật cường.
Úc Trầm cong môi nói cho cậu biết: "Tôi có thuốc giảm đau."
Mặc dù lời khuyên của bác sĩ nên bổ sung thuốc bổ về tinh thần, tốt nhất không nên sử dụng pheromone nhưng bất quá hắn vi phạm không chỉ một hai lần. Thêm một lần nữa cũng được.
“Một cái giá bao nhiêu?” Vẫn sợ bị hố.
"... Miễn phí." Úc Trầm mỉm cười, hạ giá cho chính mình.
Nếu quản gia AI ở đây, hai camera có thể sẽ bị sốc ngay tại chỗ: Vàng hàng tỷ năm còn không mời nổi ngài mà giờ ngài lại ở đây để mua bán với giá 0 tệ?
"Ồ." Thế là bóng dáng hình người ấy lao tới.
Úc Trầm bị bổ nhào đến lùi lại nửa bước, sau đó đứng vững, hắn vốn định cảm thán ngoan thật nhưng nương theo tư thế ôm chính diện, hắn sờ phải xương cốt nhô ra của omega gầy yếu mà không hề bị ngăn trở.
Cơ thể suy dinh dưỡng, chân phải bị gãy, chân giả thô sơ và kém chất lượng.
Úc Trầm cau mày, rốt cuộc người giám hộ nào vô trách nhiệm nuôi ra một omega như vậy?
Trong quá khứ, những người như vậy đã bị treo cổ từ lâu.
Úc Trầm chậm rãi vuốt ve từ cổ omega đi xuống, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến lưng Bạch Linh nóng bừng.
Quả thật Bạch Linh có người giám hộ. Nhưng vì nhiều lý do, vẫn luôn ở trạng thái nuôi chim online aka bị giám sát từ xa, kiếp trước cả một đời cậu chưa từng gặp mặt đối phương.
Vì vậy, đây là lần đầu tiên cậu được nếm thử pheromone dịu dàng không chứa tìиɧ ɖu͙©.
Nó rất mới lạ, rất thoải mái... Khiến ngón chân người ta cuộn lại, hai má nóng bừng, đầu lưỡi tê dại, giống như uống một bát sữa nóng ở sâu bên trong ký ức.
Một cảm giác quen thuộc lắng đọng lâu dài dần dần dâng lên trong lòng.
Rốt cuộc người này là ai?
Bạch Linh ngẩng đầu cố gắng phân biệt, tầm mắt vừa vặn chạm vào vai người đàn ông. Cậu có thể thấy rõ bầu trời mờ mịt ảm đạm, sân thượng đón gió biển thổi qua, mái tóc dài xoăn nhẹ và dày, đôi khuyên tai ngọc lục bảo nhàn nhạt tỏa sáng nhạt nhòa và hình bóng của hàm dưới dốc đứng như một vách đá.
“Còn đau không?” Một bàn tay vừa chạm vào cái trán đang ngước lên
của Bạch Linh.
Bạch Linh giãy giụa mấy giây, cuối cùng thành thật nói: “Không đau.” Sau đó cậu tìm kiếm khắp người rồi nhét thứ gì đó vào trong chiếc áo khoác loại tốt của Úc Trầm.
Úc Trầm cảm thấy trong túi có một khối nặng trĩu, hắn đưa tay sờ sờ, phát hiện một khối hình vuông cứng rắn.
Đây là cái gì? Bánh cho chim?
“Tôi chưa bao giờ nợ ân tình ai.” Bạch Linh điều chỉnh quay lại với giọng điệu lạnh lùng.
Ở nơi Úc Trầm không thể nhìn thấy, cậu lặng lẽ cắn môi dưới, khuôn mặt lạnh lùng lấm lem một vệt máu. Sau nhiều lần do dự, cậu dùng sức vịn lên vai hắn, môi nhanh chóng chạm nhẹ vào hai má Úc Trầm rồi tách ra ngay. (Hình như là tập tính chào nhau trong các loài chim)
Bạch Linh không ngừng thuyết phục chính mình đây chỉ là một cái lễ nghi mặt kề mặt hợp pháp, giọng điệu cậu cứng ngắc nói:
"Dù anh là ai, tôi chúc thân thể anh luôn khỏe mạnh."
Nói xong, cậu khập khiễng bước đi nhanh chóng như thể đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng.
Úc Trầm đứng trong bóng tối, giơ tay chạm vào gò má bị hôn, khóe miệng chậm rãi cong lên một chút. Sờ vào bánh quy nén trong túi, hắn tin chắc đây là một con chim nhỏ đang phụng dưỡng cha mẹ.
Người quản gia AI khoan thai đến muộn, vừa bước vào sân thượng, cảm biến đã phát ra tiếng bíp báo động.
Nó vội vàng nhanh chóng kiểm tra các giá trị trong không khí và sốc đến mức cái loa phát ra tiếng trách móc:
"Ngài mở ra từ trường tinh thần lực và giải phóng một lượng lớn pheromone xoa dịu. Mẹ kiếp, chắc chắn tôi đã đưa nhầm thuốc cho ngài!"
Úc Trầm nhận lấy gậy chống chậm rãi đi vào trong ánh sáng. Ở sau lưng hắn, màn đêm buông xuống trên muôn vàn gợn sóng, ánh đèn biến thành làn sóng vàng rực rỡ, nhưng khi tầm mắt tập trung vào dung mạo hắn, cảnh đêm huy hoàng và tráng lệ đột nhiên bị lu mờ. .
AI thở phào nhẹ nhõm: "Sắc mặt ngài vẫn bình thường."
“Đừng có lúc hoảng lúc bất ngờ như thế, ta chỉ chăm sóc một con chim nhỏ mà thôi.”
Trong tháp cung điện, trên lý thuyết chỉ có một alpha duy nhất là Cade bạo quân.
AI tự nhiên đoán ra: "Có omega nào ở trước mặt ngài kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không? Có vẻ như tôi nên khóa cửa lại để phòng ngừa bọn họ chạy tới làm phiền ngài."
Nó tự quyết định trượt về phía trước một đoạn rồi đột nhiên quay lại, có đèn đỏ phát ra từ camera:
"Không đúng, làm sao có O nào có thể thích ứng với từ trường tinh thần lực của ngài mà không ngất xỉu tại chỗ?
“Bệ hạ tôn kính của tôi ơi, nếu người đó không phải là kẻ điên bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, thì cậu ta có độ phù hợp hơn 90% với ngài đó.
“Cộng với giấc mơ tiên tri hôm nay va phải chim nhỏ và theo sự tính toán mạnh mẽ của tôi, mùa xuân đầu tiên của ngài đến muộn màng 127 năm, sắp tới rồi!”
Úc Trầm nhìn nó rồi hỏi: "Mi dùng cái gì để tính toán?"
AI trả lời một cách bí hiểm: "Tra từ điển bách khoa giải thích giấc mơ của Baidu Chu Công."
"Im lặng và tắt máy đi."
AI: “Được thôi.” Rồi chạy vèo đi.
·
Cùng lúc đó, Bạch Linh đã thành công trở về ký túc xá và tránh được sự giám sát.
North thấy cậu biến mất một ngày, cũng không hỏi gì, cười toe toét nói: “Cậu đã trở lại. Tình cờ tôi vừa đi thăm dò vài nơi và mang về rất nhiều thông tin cần thiết, tôi có mang theo một bản cho cậu đó." "
Bạch Linh nói "Cảm ơn" rồi nhận lấy, nhưng đặt nó sang một bên và hỏi North:
"Cậu có nghe nói về một omega rất cao khi đi thăm dò không?"
North bất đắc dĩ: "Có đặc điểm gì đặc biệt không?"
Bạch Linh vô thức xoa xoa đầu ngón tay, bỗng nhiên nhìn ngón tay của mình, có một sợi tóc quấn chặt ở đó, không biết từ lúc nào đã móc lại.
“Tóc vàng uốn xoăn lớn..”
Bạch Linh nhớ lại tư thế thành thạo của người kia, quả quyết nói: "Lẳng!"