"Mày, mày là tông sư! Làm sao có thể?"
Điêu Thủ Huyết Đồ mổ to mắt, vô cùng kinh hãi.
Ghê tởm!
Thế mà thẳng nhóc này lại luôn che giấu thực lực trước khi động thủ.
Khí thế của Điêu Thủ Huyết Đồ giống như một quả bóng cao su xì hơi, tiêu tan trong nháy mắt
"Ha ha, Điêu Thủ Huyết Đồ, bây giờ biết rồi à, vừa rồi là ai tự cao tự đại như thế?”
Diệp Phàm chậm rãi đứng dậy chuẩn bị thanh lý Điêu Thủ Huyết Đồ.
Vừa rồi đối phương đã động sát tâm đối với mình, cho anh có lý do để động thủ
Đỗ Chính Bằng ở trong góc tường nhìn thấy cảnh này, đôi mắt tràn đầy hy vọng của anh ta lại trở nên xám xịt.
Nhìn thấy ngài Điêu như vậy thì biết ông ta cũng không phải đối thủ của thằng nhóc đó,
Hôm nay e là mình hắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Hu hu hu..."
Trong cơn tuyệt vọng, Đỗ Chính Bắng càng bật khóc không có chút hình tượng gì.
"Hừ! Không ngờ lão phu vậy mà lại nhìn làm, nhưng mày cho rằng tao sẽ sợ sao?"
Điêu Thủ Huyết Đồ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta nhanh chóng lấy ra một viên đan dược có. kích thước bằng quả bóng bàn rồi trực tiếp há miệng nuốt xuống.
Trong một khoảnh khắc, một lưồng khí tức cưng bạo còn mạnh hơn gấp mấy lần trước đó bộc phát từ cơ thể Điêu Thủ Huyết Đồ.
“A!"
Hai mắt Điêu Thủ Huyết Đồ đỏ hoe, hét lớn.
Cơ thể ông ta cũng bắt đầu sưng lên, máu tươi không ngừng rỉ ra từ các lỗ chân lông.
Chẳng mấy chốc ông ta đã thành một người máu. Trông gớm ghiếc và đáng sợ.
Diệp Phàm cau mày.
"Bạo Huyết Đan!"
Đây là loại thuốc có thể tạm thời nâng cao tu vi, nếu bán bộ tông sư ăn vào thì trong nháy mắt có thể, có được chiến lực của tông sư.
Có thể kéo dài mười phút.
Có thể nói nó là liều thuốc cứu mạng khi đối mặt với kẻ thù hùng mạnh.
Nhưng tác dụng phụ cũng rất nghiêm trọng.
Sau khi thuốc hết tác dụng, tu vi của bán bộ tông sư như Điêu Thủ Huyết Đồ sẽ trực tiếp giảm xuống một cấp lớn.
Trở thành một võ giả bình thường, ngay cả võ sư. cũng không phải.
Hơn nữa, muốn tiến bộ hơn nữa trong tu luyện lại càng khó khăn hơn.
"Thằng khốn nạn, ép lão phu đến nước này, mày phải chết!
Điêu Thủ Huyết Đồ nghiến răng nghiến lợi. Chân khí toàn lực phát ra
Trong tay phải của ông ta, một thanh đại đao màu đen dài hơn hai mét hình thành!
Trông còn mạnh hơn chiến lực của Diệp Phàm!
Sát khí ngập trời!!
"Ngài Điêu, nhanh lên! Mau gϊếŧ nó!"
Đỗ Chính Bằng vô cùng phấn khích khi thấy Điêu Thủ Huyết Đồ còn có hậu chiêu lợi hại như vậy.
Diệp Phàm nhìn thanh đại đao chân khí của Điêu
Thủ Huyết Đồ, chỉ nhếch môi lắc đầu.
“Trông rất đáng sợ, nhưng đáng tiếc chân khí bị phân tán, ngưng mà không thật, chỉ có bề ngoài giả tạo mà thôi”
Điêu Thủ Huyết Đồ nghe thấy thì suýt tức đến nổ tung.
Mẹ kiếp!
Đến lúc này còn dám soi mới ông đây.
Đôi mắt đỏ tươi của ông ta trợn trừng, gầm lên một tiếng.
“Thăng oất cưồng vọng, đi chết đi!"
Nói rồi, hai chân giậm mạnh xuống đất.
Bùm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
"Trên mặt đất vậy mà lại hình thành một cái hố lớn đáng sợ.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, sản nhà cũng sụp xuống, lại một cái hổ lớn xuất hiện.
Có thể thấy lực lượng của một đạp này đáng sợ. đến mức nào!
Về phần Điêu Thủ Huyết Đồ, với vẻ mặt hung tợn, vung đại đao chân khí màu đen dài hơn hai mét, hung hãn lao về phía Diệp Phàm.
Ông ta muốn chặt thẳng nhóc này thành tám. mảnh để giải tỏa mối hận trong lòng.
Thấy sắp đánh trúng Diệp Phàm, cách cổ anh chưa đến mười centimet!
Diệp Phàm không vội vàng, cũng không trốn tránh.
Chỉ giơ tay vung lên.
Vυ't!
Một tia máu bản ra từ tay phải Diệp Phàm.
Phụt!
Một âm thanh trầm đυ.c vang lên.
Thanh đao chân khí màu đen đáng sợ của Điêu Thủ Huyết Đồ biến mất một cách quỷ dị khi cách cổ Diệp Phàm chưa đầy một centimet.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên.
Phù....
Điêu Thủ Huyết Đồ vừa rồi còn như Ma thần giáng thế giờ ngã từ giữa không trung xuống đất, đau đớn ôm vai phải.
Toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã bị chặt đứ!
Cánh tay không còn, thanh đao chân khí đen đương nhiên sẽ không tồn tại.