Tiểu Thiếu Gia Nhà Tài Phiệt

Chương 16: Học gia sư

Chương 16: Học gia sư

Trên đường về nhà, cha tôi không nói gì cả.

Mẹ muốn hỏi điều gì đó, nhưng vì để ý đến ánh mắt của cha nên bà cũng chỉ giữ im lặng.

Ngay khi về đến nhà, cha gọi tôi và anh trai ngồi xuống.

“Do Yoon à”.

“Vâng.”

“Cha không định la mắng con vì những chuyện xảy ra ở nhà ông nội ngày hôm nay. Con cũng đã bị trừng phạt rồi.”

“Con xin lỗi ạ.”

Vẻ mặt cha thay đổi khi tôi cúi đầu xuống.

Ông có vẻ vẫn không thích nghi được sự thay đổi đột ngộ của con trai mình.

“Được rồi. Con cũng biết sai rồi, ngẩng đầu lên đi.”

Khi tôi ngẩng đầu lên, cha nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt khó hiểu.

“Ông nội quan tâm đến việc học của hai đứa nên muốn mời gia sư đến dạy kèm... Các con nghĩ sao?”

Ngay khi nhắc đến từ “gia sư”, anh trai tôi đã cau mày.

Có thể hiểu được bình thường anh tôi đã đủ vất vả để vật lộn với việc học rồi. Đang tuổi ăn tuổi chơi nên chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh tương lai thôi cũng đủ khiến anh ấy khó chịu.

“Có vẻ Sang Chul không thích nhỉ? Nếu không thích thì không học kèm cũng được mà. Không sao đâu.”

Khi nghe được câu nói ‘không sao’ của cha, khuôn mặt cau có đã nở nụ cười.

“Do Yoon thì sao?”

Tôi không cần gia sư. Rõ ràng tôi từng là một sinh viên tốt nghiệp đại học... thậm chí tôi còn có nhiều thứ để dạy cho họ.

Nhưng đây là chỉ thị của Chủ tịch.

Tôi phải tuân theo một cách vô điều kiện.

“Con sẽ học kèm. Vì đó là một lời hứa ạ”

“Lời hứa?”

“Vâng, con phải có thành tích tốt trong một năm.Con đã hứa với ông rồi.”

Nghe đến đó là lời hứa, vẻ ngạc nhiên của cha tôi thoáng hiện rồi biến mất.

Việc bị cha gọi vào thư phòng , ông nghĩ rằng đó là lý do.

“Do Yoon à, như cha đã nói lúc trước, con không cần ép buộc bản thân nếu con không muốn.”

“Không sao đâu ạ. Đầu tiên, con cần phải trở thành một đứa cháu trai ngoan ngoãn, biết nghe lời.”

“Gì, gì cơ?”

Ôi , những lời vô ích!

“À, con thực sự đã hứa với ông nội rằng con sẽ trở thành một đứa cháu ngoan. Con sẽ học hành chăm chỉ và không đánh nhau với anh họ của mình nữa...”

Cha tôi là một người luôn bao che cho con mình, nhưng vẫn mở to mắt nghi ngờ.

May thay, ông đã không tranh luận thêm.

Có lẽ đây chính là tính cách của cha tôi. Thờ ơ với mọi thứ, không, phải nói là thái độ khá tùy tiện.

Không hiểu tại sao ông ấy lại trở nên như vậy, dù ông ấy vẫn còn rất trẻ.

“Ừ. Cha biết rồi. Nếu con muốn, cha sẽ chuẩn bị như vậy.”

Tôi đứng dậy cuối đầu bước ra ngoài trước, Sang Chul cũng nhanh chóng theo sau.

Khi lên cầu thang, Sang Chul nhìn tôi và nói.

“Do Yoon”

“Hả?”

“Hôm nay em rất ngầu đấy.”

“Cái gì?”

“Kang Chul, em đã làm cho tên khốn đó khóc.”

Không biết có phải là anh trai xấu hổ khi khen tôi hay không mà đã vội vàng chạy lên cầu thang.

Thằng nhóc đó chắc đã ngược đãi anh tôi nhiều lần. Tôi tự hỏi liệu cha mẹ tôi có thấy áy náy vì sự bất lực của họ hay không?

Mặc dù hơi khác với mục tiêu, nhưng kết quả không quá tệ vì tôi đã khiến ông nội có ấn tượng tốt.

Tôi bật cười nhìn ông anh trai đi phía trước, rồi chậm rãi bước lên lầu.

**

“Không cần tốn thời gian như vậy đâu.”

“Gìcơ?”

“Ý tôi là.... Tôi cần sự hiệu quả.”

Hai gia sư có vẻ ngạc nhiên trước câu nói của tôi.

Họ không thể nghĩ rằng câu nói đó lại xuất phát từ miệng của một đứa trẻ 10 tuổi.

“Hiệu quả là sao?”

“Tôi không muốn ngơ ngơ ngác ngác lãng phí thời gian. Hai vị hãy đưa ra cho tôi bài tập phải làm hàng ngày . Ngày hôm sau, chúng ta có thể kiểm tra bài tập là được?”

“Dù sao, trong lúc học , cậu chắc sẽ có nhiều điều mình không biết mà?”

Ngay cả khi không kiên nhẫn, tôi vẫn nói nhẹ nhàng nhất có thể. Đây chính là sự giáo dục đối với hậu duệ của các nhà tài phiệt. Mặc dù không thoải mái lắm.

“Chúng ta sẽ làm gộp lại. Kiểm tra bài tập, giao bài tập,... một ngày 30 phút là ddue rồi, cả hai bên đều thấy thoải mái.”

“Đúng là vậy, nhưng...

Họ được trả quá nhiều nếu chỉ dạy 30 phút mỗi ngày. Tất nhiên, vì mức lương cao nên họ phải đạt được kết quả nhất định, nếu điểm số của tôi không tăng lên, họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Họ kiếm được công việc này thông qua mối quan hệ cá nhân. Nếu bị nói là không có năng lực thì sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người đã giới thiệu.

Đại khái nhìn ra sự lo lắng của 2 người giáo viên.

“Trước tiên cứ làm theo lời tôi nói, nếu không ổn chúng ta sẽ nói chuyện sai. Lúc đó tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của 2 vị”.

Khuôn mặt của họ tươi tỉnh hẳn khi tôi lựa chọn nhượng bộ một bước.

“Vâng. Trước tiên, chúng tôi tin cậu. Thay vào đó nếu thành tích của cậu không tăng lên, cậu sẽ phải học 2 tiếng, à không, 4 tiếng mà không được thay đổi. Được chứ?

“Vâng.”

Làm gì có chuyện đó chứ?

Tôi sẽ tự điều chỉnh tiến độ học tập. Dù không phải là một thiên tài, ít nhất tôi cũng đã từng luôn được khen ngợi là người rất thông minh đấy.

Tôi nhất định sẽ nghe lời ông nội.

Ngày đầu tiên gặp mặt giáo viên, chỉ cần làm quen là được.

Càng nhiều tuổi, có lẽ người già thích nhất là sự thành thật?