Tiểu Thiếu Gia Nhà Tài Phiệt

Chương 8: Sinh nhật của ông nội

“Do Yoon à.”

“Dạ?”

“Con sao vậy?”

Bà ấy đang ở độ tuổi ngoài ba mươi. Vẫn đẹp như xưa.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó ở cự ly gần vẫn khiến tôi thấy không được tự nhiên. Khi nào tôi sẽ quen với nó?

“Dạ, không.”

“À. chỉ là ,mẹ cũng rất ngạc nhiên khi Do Yoon của mẹ đã trưởng thành hơn.”

Ba tháng trước, khi trở về từ cõi chết - tôi không thể tìm được từ nào để diễn tả - Quay về quá khứ 30 năm trước, thậm chí khi biết mình trở thành cháu trai út của người sáng lập tập đoang Sunyan, tôi đã vô cùng kinh ngạc.

Thời gian trôi qua, tôi đã dần thích ứng, nhưng tôi vẫn chưa quen được với sự quan tâm thân thiết của cặp vợ chồng này.

Cha tôi nay đã 38 tuổi.

Nhỏ hơn 2 tuổi so với kiếp trước của tôi.

Thật khó để gọi họ là cha mẹ, nhưng bây giờ tôi cũng chỉ có thể gọi như vậy.

Con trai đột nhiên thay đổi.

Cậu con trai 10 tuổi đột nhiên xưng hô lịch sự và dùng kính ngữ với người lớn, cha mẹ tôi đều rất ngạc nhiên.

“Con sẽ không đi đâu!”

Đột nhiên, anh tôi đặt thìa xuống bàn ăn và thốt lên.

“Thật đấy. Con không đi đâu!”

Tôi có thể đoán được lý do tại sao.

Biểu cảm của cha mẹ tôi cứng đờ, nhưng họ cũng không mắng anh ấy.

Thằng nhóc này, chắc chắn là sợ ông nội.

Cũng phải thôi… lý do đó là, người đáng lẽ phải liên hôn với một gia đình tài phiệt khác, cuối cùng lại kết hôn với một nữ diễn viên.

Gia đình này,làm sao có thể được nhìn với ánh mắt tử tế?

Tôi hiểu điều đó,chúng tôi sẽ không được nhìn nhận và cư xử tử tế trên bàn ăn.

Lý do lớn nhất đó là vì người ông là nhà sáng lập tập đoàn của tôi coi thường gia đình này.

“Sang Chun à, cha hứa đó. Chúng ta sẽ chỉ ăn cơm rồi trở về sớm thôi. Được chứ?"

Người cha nói chuyện nhẹ nhàng, người mẹ dỗ dãnh đứa con trai lớn với vẻ mặt xin lỗi, nhưng cậu bé này vẫn còn ỉ ôi thêm một lúc nữa.

Nếu không phải đã đến giờ đi học thì tôi đã bùng nổ rồi.

Đi học thôi.

Ngồi ở hàng ghế sau của chiếc Sedan hạng sang do tài xế cầm lái,Ông anh trai tính trẻ con của tôi ủ rũ không nói một lời nào.

Trường tiểu học mà anh em tôi đang theo học là một trường tư thục danh tiếng dành cho con cái của giới thượng lưu, con cháu gia đình gia đình tài phiệt của tập đoàn Chaebol, tập đoàn Sunyan, quan chức chính phủ cao cấp,…

Các đời tổng thống ,thành viên quốc hội, bộ trưởng và chủ tịch tương lai…đều là cựu học sinh của ngôi trường này. Tương lai tôi có thể cần đến các mối quan hệ này, tôi cố gắng hòa đồng mà không quá nổi bật.

Những đứa trẻ khác học ở trường này thường được đưa rước bằng xe hơi cao cấp thay cho xe bus, tôi muốn hòa đồng với giáo viên và bạn học nên luôn tuân thủ nguyên tắc [Không tỏ vẻ giỏi giang hoặc Không trở nên nổi bật] nên đã cố tình xuống xe ở một nơi xa và đi bộ vào trường.

Ngay cả như vậy, tôi vẫn sớm bị nhận ra thân phận.

Họ là những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, có thể thừa kế tiền bạc và quyền lực ngay khi ra đời.Chính vì vậy, từ khi chào đời, họ đã thống trị người khác.

Những kẻ may mắn.

Dù sao thì cũng chờ đợi được đến giờ tan học.

Tôi rất tò mò về dáng vẻ thời trẻ của nhà sáng lập tập đoàn Suyan cùng những người mà kiếp trước tôi đã phục vụ.

Sau khi tan học về nhà, tôi lại phải đối mặt với một thằng nhóc không lễ phép.

“Này! Ai bảo mày tự ý vào đây hả? Ra ngoài đi!”

Trong phòng có ba máy chơi game cỡ lớn - loại chỉ có thể nhìn thấy ở khu giải trí, trên giường có một chiếc máy chơi game loại nhỏ,cùng với máy Famicom của Nhật.

Anh trai tôi háo hức nhấn nút bảng điều khiển trò chơi và hét lên mà không thèm nhìn lại.

Đồ khốn nạn.

Tốt thôi. Cơ hội hoàn hảo.

Tôi lặng im tiến lại phía sau anh ấy mà không nói một lời.

“Này!Anh…!”

“Im miệng, thằng khốn!”

Tôi đạp mạnh một cái rồi bịt miệng anh ta lại.

Tôi túm tóc và kéo anh ta vào phòng tắm.

“Do Yoon à! tay con làm sao vậy?”

Mẹ tôi sững sờ trước đôi bàn tay sưng tấy của tôi, bà ấy làm ầm lên.

Thậm chí bà ấy còn rơm rớm nước mắt trong khi chườm đá và bôi thuốc cho tôi.

“Con không sao đâu. Con nhỡ tay mở vòi hoa sen… nước có chút nóng .”

“Con đau lắm không? Ah, lỡ con bị bỏng nặng thì sao?”

Cuối cùng, mẹ tôi còn vội vã gọi bác sĩ đã đến nhà khám và đã bớt lo lắng hơn khi được cho biết tay của tôi không sao.

Tay của tôi không có vấn đề , điều này cũng có nghĩa Sang Yoon, người đang nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi cũng không bị bỏng.

Thật ra, vì anh ấy mặc quần áo khi tắm nước nóng, nên nó nhẹ hơn vết bỏng của tôi nhiều. Ít nhất chắc cũng giống như nhiệt độ trong phòng xông hơi…

Nhưng đối với một đứa trẻ 12 tuổi, điều đó hẳn là rất kinh khủng.

Cậu ta chưa từng bị đối xử thô lỗ như vậy, cũng chưa từng phải chịu đựng bạo lực về thể xác. Nhưng tôi thì không.

Tất nhiên, hai lần rồi ba lần có thể anh ta sẽ chống cự lại, nhưng chỉ cần làm một đứa trẻ khuất phục thì chẳng phải dễ như ăn cháo sao.

Sau một hồi hỗn loạn, gia đình tôi đến nhà ông nội.

“Ông xã,anh trực tiếp lái xe à?”

Mẹ nói với bố khi ông mở cửa ngồi vào vị trí lái xe.

“Ừ. đừng lo, anh không uống rượu đâu. Em có thấy anh uống rượu ở Pyeongchang -dong bao giờ chưa?”

Pyeongchang -dong .

Kiếp trước,đó là nơi tôi đến thường xuyên hơn là nhà của bố mẹ tôi.

Đó là dinh thự mà người sáng lập Jin Yang Cheol quá cố và con trai cả Jin Yong Ki đang chiếm giữ.

Đây cũng là nơi tôi đã nhổ cỏ, công việc đầu tiên sau khi vào làm việc cho tập đoàn.

Lúc đó, tôi là một đầy tớ không đáng kể, nhưng bây giờ tôi là người có chung dòng máu với chủ nhân.

Cảm giác như trở về quê hương sau khi tự lập nghiệp.