Tiểu Thiếu Gia Nhà Tài Phiệt

Chương 6: Iam sorry!

Tôi chính là người đã đưa những người phụ nữ bên ngoài mang thai con của chủ tịch đến bệnh viện nạo phá thai.

Hơn nữa, tôi cũng chính là người đã xử lý và dàn xếp những vụ ẩu đả, chơi thuốc,... của những đứa con của ông ta.

Không phải là nên nghĩ tới công lao tôi đã dọn phân, dọn rác cho họ mà tha cho tôi một lần không được sao?

Gã nhìn nét mặt ngơ ngác của tôi và nói.

“Chú em, hàng tỷ won đấy nhỉ? mang nó đi rồi làm gì?”

“Nếu anh có hàng tỷ won,anh có thể đi máy bay riêng. Với số tiền này, anh có thể mua nhiều chiếc xe hơi đắt tiền lên đến hàng trăm triệu won, mỗi ngày đi một chiếc khác nhau.”

Dù tôi có đáp lời và vẽ lên viễn cảnh cuộc sống xa hoa như thế nào thì anh ta vẫn trả lời với cùng đáp án tương tự.

“Đó chính là lý do tại sao người thông minh thường có kết cục không tốt. Chú em nghe cho kỹ nhé. Lương năm của tôi là 2 tỷ. Công ty còn cấp cho tôi một chiếc Mercedes – Benz. Tất nhiên là còn có một căn hộ loại 40m2. Tôi năm nay đã 33 tuổi rồi. Cuộc sống như vậy khiến bao người đàn ông phải ghen tị. Chú em nghĩ tôi còn mong điều gì nữa nào?”

“Thằng... thằng ngu này...”

“Tôi không thông minh. Nhưng tôi không ngu đến mức nuốt chiếc bánh mà mình sẽ mắc nghẹn.”

“Này, thằng khốn. Tôi đã bao giờ biển thủ nuốt tiền của chủ tịch chưa? Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi chỉ là chân chạy vặt thôi mà.”

Muốn rời đi ,tôi hét lên ở hành lang khách sạn nhưng chỉ nhận lại tiếng đáp trả lạnh lùng.

“Đừng hét lên với tao! Tụi tao cũng biết điều đó. Vậy thì sao? Tụi tao cũng chỉ là đầy tớ làm công mà thôi. Phải làm việc thì mới nhận được tiền lương chứ. Dừng lại đi”

“Tôi muốn nói chuyện điện thoại với chủ tịch.”

“Tỉnh lại đi. Ai dám gọi cho chủ tịch chứ”

“Vậy thì chúng ta thương lượng đi. Sau khi xong xuôi mọi việc, tôi sẽ che giấu thân phận để sống. Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, tôi sẽ định cư ở Nam Mỹ hoặc Đông Âu cho đến khi chết. Làm ơn giúp tôi một lần thôi”

“Ui trời, đúng là thằng khốn tinh quái. Dừng lại đi.”

Việc làm ồn vào đêm khuya có vẻ sẽ dẫn đến phiền phức, anh ta nói luôn.

“Chú em đừng có suy nghĩ khác mà hãy chấp nhận đi. Phải nghĩ đến ba mẹ nữa chứ.”

Câu nói đó đã trở thành con dao đâm vào tim tôi.

Tôi ngồi sụp xuống trước thang máy.

Họ đang nắm giữ con tin.

gia đình tôi,

Họ biết chính xác cuộc sống của tôi.

Mặc dù mối quan hệ của vợ chồng tôi không được tốt.

Tôi đã kết hôn với một người phụ nữ quyến rũ thông qua tấm danh thϊếp đầy triển vọng tương lai của tôi, cô ấy đang làm việc ở bộ phận quản lý của tập đoàn Sunyan.

Nhưng không lâu sau đó, vợ tôi biết được bộ dạng thật công việc của tôi, cô ấy bắt đầu tỏ ra khinh thường.

Nhưng lý do chúng tôi không có con, không liên quan đến chuyện này.

Mặc dù chúng tôi ở cùng nhau với danh nghĩa vợ chồng, nhưng chỉ có vậy thôi. Ở nhà, mối quan hệ của chúng tôi không khác người dưng.

Chỉ là làm hết nghĩa vụ của bản thân.

Tôi trả lương, vợ tôi thì không khác gì người giúp việc, cô ấy phụ trách nấu ăn, giặt giũ, làm việc nhà.

Cả hai đều không nói ra lời nhưng thực ra trong lòng mỗi người đều nghĩ đến chuyện ly hôn.

Bố mẹ tôi bị bắt làm con tin tỷ lệ sẽ chắc chắn hơn nhiều so với người vơn như vậy.

Nếu tôi không chết ở Moldova mà làm náo loạn thì bố mẹ tôi sẽ bị gϊếŧ chết.

Tai nạn giao thông, hỏa hoạn hoặc mất tích.

Tôi không có con đường khác để lựa chọn.

Người đàn ông nhìn bộ dạng ủ rũ của tôi và cười khẩy.

“Thấy chưa, như tôi đã nói, nếu gọi người đến matxa cho thì chẳng phải tốt hơn à? Lúc này nên chấp nhận số phận chứ nhỉ? Không dài dòng nữa. Đi ngủ đi.”

Hôm sau, nhìn dáng vẻ như xác chết của tôi, hai người họ cau mày.

“Này, gắng gượng lên. Dáng vẻ của một triệu phú sở hữu tài sản hàng nghìn tỷ là bộ dạng này sao?

Lúc này tôi không còn sức để nói lại nữa.

Tôi bước chân vào ngân hàng theo những gì họ bảo. Nếu có thể, tôi đã lộ mặt ở nhiều nơi để CTCV có thể quay rõ mặt ,và cầm tấm thẻ Master mỏng dính tượng trưng cho tài khoản tín dụng điện tử rồi đi ra ngoài.

“Chú em vất vả rồi, công lao của chú em... à không, ý tôi là mạng sống của chú em rất đáng giá đấy. Đừng lo cho gia đình. Chúng tôi sẽ bồi thường hậu hĩnh cho bố mẹ cậu và vợ cậu cũng có thể sang Mỹ sống tốt.”

Nhảm nhí.

Đó là đặc ân đối với gia đình của nhân viên đã phạm tội tham nhũng?

Tất nhiên là tôi sẽ không được trả tiền nghỉ việc mà ngược lại, họ còn kiện và tịch thu tài sản của tôi, không để lại một xu một hào nào.

Đặc trưng của những kẻ tài phiệt là tuyệt đối không có chuyện trỗi dậy lương tâm với người khác.

Cũng đâu phải một hai lần tôi bắt gặp việc người lao động làm việc chăm chỉ nhưng lại bị thua thiệt chỉ vì họ tiếc 1 triệu won.

Hai người họ trùm kín mặt tôi rồi đưa đến một bờ hồ vắng vẻ.

Đây chính là phần mộ của tôi sao?

Nếu không phải thì phần đáy hồ sâu thẳm đó mới là mộ của tôi?

Trong chốc lát nhìn một vòng xung quanh hồ, tôi đã thấy được một khẩu súng lục trên tay một gã.

Từ bỏ chống cự, tôi biết rằng mình chắc chắn sẽ phải đón nhận cái chết.

Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng lục, bản năng sinh tồn đã bị khơi dậy.

Tôi bất giác quỳ xuống dưới chân gã đó và cầu xin.

“Làm ơn, làm ơn. Cứu tôi với, làm ơn...”

“Chú em đã xem bộ phim ‘Wanterd’ chưa?”

“Dù sao tôi cũng sẽ không quay trở về Hàn quốc. Nơi này...à không tôi sẽ sống cả đời ở một vùng đất xa xôi của Nam Mỹ hay Châu Phi cũng được. Các anh chỉ cần báo cáo là đã gϊếŧ tôi rồi là được mà.”

Trong khi tôi quỳ gối cầu xin và cầu xin, nhưng gã khốn đó cứ liên tục nói nhảm.

“Angelina Jolie trong bộ phim Sεメ đó... nhân vật chính của bộ phim đó mỗi khi gϊếŧ người luôn nói câu này. I am sorry.”

“Tôi đâu có mắc phải sai lầm đáng chết đâu. Chỉ cần mất tích là đủ rồi mà! Khốn khϊếp!”

“Vì vậy, tôi cũng muốn nói thử câu đó một lần.”

Gã chĩa thẳng khẩu súng vào đầu tôi.

Pang.

Tôi không thể tưởng tưởng được âm thanh cuối cùng tôi nghe được trước khi chết lại là lời thoại kinh điển của bộ phim đó.

“Iam sorry.”

Pang pang ~!