“À, là như thế này,” Vương Nhất Quang tinh tế giải thích, “Mạnh Tinh nhậm chức giáo viên ở trường tiểu học của đại đội, vậy nên không cần làm việc ngoài đồng. Mặc dù hiện tại đang trong kỳ nghỉ hè, cô ấy cũng chỉ phải làm mấy việc lặt vặt nhẹ nhàng cùng với mấy giáo viên khác thôi.”
Liêu Hồng Mai lớn tiếng hét lên: “Tại sao?!”
Văn Tuyết cũng nhíu mày, “Đúng vậy, chúng ta đều là thanh niên trí thức, dựa vào cái gì chỉ có cô ta có thể làm giáo viên tiểu học? Có phải cô ta biếu quà cho đại đội trưởng không??”
Mọi người rơi vào một sự im lặng đáng sợ, không ai trả lời.
Tống Tử Dao chỉ vào nơi đông người phía trước, hỏi: “Đó có phải là nơi tập trung không?”
Đại đội Chiến Thắng có hơn ba, bốn trăm người, phía dưới còn chia thành bốn đội sản xuất, mỗi đội sản xuất lại chia thành không biết bao nhiêu tổ nhỏ.
Toàn bộ nhóm thanh niên trí thức đều ở trong một đội sản xuất, thời điểm đội trưởng đội sản xuất phân phối công việc cũng thường xuyên để cho bọn họ tự lập một tổ nhỏ riêng, tách biệt cùng các người dân địa phương.
Vì quan tâm tới các thanh niên trí thức mới tới nên đội trưởng đội sản xuất liền phân phối nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng cho bọn họ —— nhổ cỏ trên ruộng lạc.
Cẩn thận dạy bọn họ phân biệt đâu là cây lạc non đâu là cỏ dại, lại giám sát bọn họ làm việc một hồi, sau khi xác nhận bọn họ sẽ không nhổ cả cây lạc non mà không biết thì đội trưởng đội sản xuất mới rời đi.
Tống Tử Dao được phân một mảnh đất ở trên sườn núi, đây là nhiệm vụ trong ngày hôm nay cô phải làm.
Thật ra, nhổ cỏ cũng không đơn giản như vậy, cho dù đeo bao tay bảo hộ thì chỉ chốc lát sau mấy ngón tay trắng mịn đã nổi vài vòng vệt đỏ.
Tư thế ngồi xổm khiến hai chân và thắt lưng cũng nhanh chóng trở nên đau nhức.
Mặt trời dần nhô lên từ phía đông, không khí mát mẻ lúc sáng sớm dần dần biến mất.
Làm cỏ đến nửa giờ, Tống Tử Dao thật sự không kiên trì nổi nữa, cũng mặc kệ dưới chân bẩn hay không bẩn, cô đặt mông ngồi xuống bờ ruộng, thở dài một hơi.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân chịu không nổi sự vất vả của công việc đồng áng.
Việc cấp bách hiện giờ là tìm cách không phải xuống ruộng làm việc mới được.
Nghỉ ngơi một hồi, khi Tống Tử Dao vừa định tiếp tục nhổ cỏ liền thấy bên kia đường nhỏ xuất hiện một bóng người.
Khoảng cách có chút xa, nhưng Tống Tử Dao chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cô không khỏi buột miệng nói: “Đàm Kim Hạ!”
Đàm Kim Hạ dừng lại bước chân, sau đó chậm rãi xoay người lại.
“Sao cô biết tên tôi?”
Tống Tử Dao sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đáp lại, “Tôi nghe người ta nói.”
Đàm Kim Hạ không nói gì thêm, chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người.
“Từ từ!” Tống Tử Dao vội vàng muốn đứng lên, chính là bắp chân đau xót, lại ngã về phía sau.
Bộ dáng vừa yếu đuối vừa chật vật.
Đàm Kim Hạ cau mày, lại nhìn về phía cánh đồng lạc bên cạnh.
Kiều khí như vậy, khi nào cô ấy mới có thể làm hết khu này?
Nhưng rồi anh chỉ rũ mắt xuống.
Anh lại không phải đội trưởng đội sản xuất, tại sao phải bận tâm?