Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ

Chương 16: Tới Nơi

Đàm Kim Hạ ngồi xổm trên mặt đất sửa xe, ngoại trừ Văn Tuyết đang nôn mửa ra thì những người còn lại đều vây quanh xem thử, khiến cho Tống Tử Dao cũng có cơ hội quan sát anh một cái quang minh chính đại.

Đàm Kim Hạ hai mươi tuổi có ngũ quan và đường nét không khác mấy so với những gì trong trí nhớ của cô.

Cởi mở mà xa cách, rồi lại cất giấu sự sắc bén.

Chỉ có cơ thể rắn chắc tràn trề sức lực kia là hơi ngoài dự kiến của cô.

Cô nhớ rõ Đàm Kim Hạ từng nói, khi anh còn nhỏ, nhà nghèo nên chưa từng được ăn no, cho nên ở giai đoạn niên thiếu dư thừa tinh lực nhất thì mỗi ngày anh vẫn luôn yếu ớt, làm việc gì cũng không có sức lực.

Mỗi lần Tống Tử Dao nghe xong đều sẽ đau lòng ôm lấy anh, an ủi anh, hôn anh một cái.

Nhưng nhìn dáng vẻ Đàm Kim Hạ vung tay vặn động cơ…

Không giống kiểu không có sức lực.

Xe máy kéo khởi động lại rồi, mọi người lên xe.

Khi Tống Tử Dao chuẩn bị xoay người thì chỉ thấy Đàm Kim Hạ nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đừng có nhìn chằm chằm vào đàn ông.”

Chưa kịp phản ứng lại, xương hàm góc cạnh của Đàm Kim Hạ đã xuất hiện trước mặt cô.

Ôi… Bị anh phát hiện rồi…

Xe chạy thêm khoảng mười phút nữa là tới trụ sở của đại đội Thắng Lợi.

Nơi gọi là trụ sở, chẳng qua là mấy gian nhà xây bằng đất, trước cửa có bãi đất trống rộng lớn.

Xe máy kéo vừa dừng lại thì một cậu thanh niên đã chạy tới đón bọn họ.

Đàm Kim Thủy chỉ vào nam thanh niên, giới thiệu: “Cậu ấy là Vương Nhất Quang, là đội trưởng của đám thanh niên trí thức các cô cậu.”

Vương Nhất Quang lại nhiệt tình bổ sung: “Chào các đồng chí! Tôi đại diện cho mọi người đến đón các bạn, hoan nghênh các bạn gia nhập gia đình thanh niên trí thức của đại đội Thắng Lợi chúng tôi!”

Liêu Hồng Mai lập tức hỏi một tràng: “Nghe nói làm việc nhà nông khổ lắm, nhưng rốt cuộc khổ tới mức nào vậy? Phải làm rất nhiều việc sao? Có phải không chịu làm việc sẽ không có cơm ăn đúng không?”

Vương Nhất Quang cười đáp: “Quen rồi thì không thấy khổ đâu.”

Nghe thấy lời của Liêu Hồng Mai, Đàm Kim Thủy đứng bên cạnh đã sớm xụ mặt xuống, trầm giọng ngắt lời: “Các cô cậu đi tạm ứng lương thực trước, rồi lại dẫn các cô cậu đến ký túc xá.”

Kho lúa ở ngay sau mấy gian phòng của trụ sở, sát bên cạnh là kho hàng chất đống nông cụ.

Thanh niên trí thức mới xuống mấy năm đầu sẽ được quốc gia cho trợ cấp, trợ cấp tiền, trợ cấp phiếu lương thực.

Sau thì không cấp cho nữa.

Thanh niên trí thức sẽ như các xã viên, dựa hết vào điểm công việc mà sống.

Thanh niên trí thức mới tới chưa bắt đầu kiếm điểm công việc nhưng vẫn phải ăn cơm nên chỉ có thể vay mượn lương thực trong đội trước. Đợi đến cuối năm lại kết toán trừ sau.

Bốn người mới tới, mỗi người tạm ứng mười cân bột ngô, hai mươi cân khoai lang.

Văn Tuyết, Liêu Hồng Mai, Chu Thự Quang đều nhăn mày.

Toàn là lương thực phụ, lại còn ít như thế.

Nhưng thấy biểu cảm “Muốn hay không thì cũng chỉ có từng đó” của đại đội trưởng, Vương Nhất Quang cũng cười ha ha như thể chuyện này là bình thường nên cuối cùng bọn họ không có ý kiến gì.

Trong bốn người, chỉ có Tống Tử Dao thoạt trông yếu ớt nhất là tỏ vẻ bình thường, không oán giận hay tỏ ra bất mãn gì cả.

Điều này khiến Đàm Kim Thủy phải nhìn cô thêm mấy lần.

Lĩnh lương thực xong, Đàm Kim Thủy lại giải thích thêm vài điều rồi cùng với Vương Nhất Quang dẫn bọn họ đến ký túc xá.

Trên bãi đất phía trước, xe máy kéo được đỗ dưới mái che nắng nhưng Đàm Kim Hạ đã không còn ở đó nữa.