“Đúng.” Hoắc Diệm gật đầu.
“Vậy còn không đơn giản hay sao?” Tạ Vinh Quân bảo: “Buổi tối tôi dẫn Tạ Võ đến nhà cậu chơi, sau đó kể khổ trước mặt em dâu, kêu chị dâu cậu khóc lóc với em dâu mấy bận, nói không chừng có thể khiến cô ta thấy đồng cảm và thương tình, chủ động ngỏ ý mình có thể chữa khỏi cho thằng nhỏ Tạ Võ chăng.”
Hoắc Diệm: “… Anh đừng ôm hy vọng quá cao vào cô ta.”
“Cậu mới đừng hiểu sai về em dâu thì có!” Tạ Vinh Quân trừng mắt nhìn: “Không phải tôi nói đâu, cơ mà bên cạnh cậu có một thần y ngủ như thế, nói có thể chữa khỏi chân cho cậu một trăm phần trăm mà sao cậu lại không biết tính toán như vậy chứ? Hay là cậu cũng kể khổ với em dâu, cầu cô ta đối xử tốt với cậu một chút?”
Hoắc Diệm: “…”
“Theo tôi thấy, cậu nên đối xử tốt với em dâu một chút, vậy thì mọi chuyện mới suôn sẻ được! Cho dù người ta có trèo lên đầu cậu ngồi thì cậu vẫn phải cung phụng như tổ tông! Cái người ở bệnh viện quân khu, tên gì ấy nhỉ, à, Châu Uyển Nhu, sau này đừng gặp nữa!”
Hoắc Diệm: “…”
Đợi đã!
Anh và Châu Uyển Nhu thật sự không có qua lại gì mà!
Hơn nữa, trước đây Tô Linh Vũ tới bộ đội làm loạn, Tạ Vinh Quân còn lo lắng cô ta sẽ gây ảnh hưởng đến tương lai của anh, sợ anh sẽ bị giáng chức vì vấn đề tác phong cho nên rất phê bình kín đáo Tô Linh Vũ và vô cùng đồng cảm với anh.
Nhưng bây giờ… sao thái độ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế?
Chỉ vì Tô Linh Vũ có vẻ có y thuật siêu cao, có thể chữa khỏi cho con trai của anh ta?
Làm việc chung nhiều năm rồi, cho dù Hoắc Diệm có liệt cơ mặt đến cỡ nào thì Tạ Vinh Quân vẫn có thể thông qua sự thay đổi vẻ mặt cực kỳ nhỏ của anh, lục tìm được suy nghĩ trong lòng anh khoảng một đến hai phần.
Anh ta không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn thấy vinh hạnh, to mồm nói: “Đúng, tôi chính là người co được duỗi được như vậy đấy! Chỉ cần em dâu có thể chữa khỏi cho Tiểu Võ thì gia đình tôi sẽ dẫn đầu thờ phụng cô ta! Nếu cậu không tốt với em dâu thì tôi chính là người đầu tiên không đồng ý!”
Hoắc Diệm: “…”
Đây chính là tình anh em cảm động trời đất gì đó ấy hả?
Thật sự khiến người không hề bất ngờ chút nào.
…
Trong văn phòng.
Tô Linh Vũ ngồi quạt gió, uống trà lạnh, cuối cùng cũng bớt nóng được phần nào.
Cô đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tình cờ trông thấy trên thao trường có binh lính đang huấn luyện, bởi vì thời tiết nóng nên người nào luyện tập cũng túa mồ hôi đầy lưng, bọn họ dứt khoát cởi cái áo ngắn tay trên người ra, để lộ cơ bắp khỏe khoắn và đẹp mắt.
Đây là cảnh đẹp nhân gian gì thế này?
Bồ tát nam đồng loạt hạ phàm sao?
[Múi bụng nhiều như thế, trông còn đặc sắc hơn clip ngắn nhiều! Nếu có kính viễn vọng trong tay, ta cũng không dám tưởng tượng mình có thể vui đến thế nào nữa!]
Hệ thống: [So sánh chút nha, hình như dáng người của Hoắc Diệm mới tốt.]
[Dáng người tốt thì có tác dụng gì, đồ cổ hủ đó, lại còn phòng bị ta muốn chết, chắc chắn sẽ không cho ta sờ cơ bụng đâu!]
Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân đi vào văn phòng vừa vặn nghe thấy.
Tạ Vinh Quân lộ ra vẻ mặt khó tin, anh ta dùng khẩu hình miệng phát ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “… Ngay cả cơ bụng mà cậu còn không cho vợ sờ! Chú trọng như vậy luôn, bình thường sinh hoạt vợ chồng đều bọc cơ bụng lại à?”
Hoắc Diệm: “…”
Anh không có sức phản bác.
Hai người “giao lưu” cũng chỉ một hiệp thôi, Tô Linh Vũ nghe thấy động tĩnh mới thu tầm mắt lại với vẻ lưu luyến, quay người nhìn về phía bọn họ: “Đã làm xong báo cáo rồi sao?”