Hệ thống tò mò: [Thật sao? Ký chủ, cô nói chi tiết hơn đi, phải làm thế nào cơ?]
[Nói chi tiết hơn á?] Tô Linh Vũ giơ tay quạt gió, quả quyết từ chối thẳng: [Nói chi tiết hơn thì bỏ, mặt trời gay gắt thế này, đứng phơi nắng làm ta váng đầu quá, ta chỉ muốn tìm một chỗ mát mẻ ngồi nghỉ ngơi chứ không muốn tốn chất xám đâu.]
Tạ Vinh Quân: “…”
Vào đúng thời khắc mấu chốt sau lại không nói nữa?
Tạ Vinh Quân sốt ruột, nhìn về phía Hoắc Diệm với vẻ cầu cứu, hy vọng anh có thể đứng ra kêu Tô Linh Vũ tiếp tục nói.
Đúng rồi, nghe lâu như vậy anh ta cũng đã lấy lại bình tĩnh, không biết hệ thống kia là thần thánh phương nào nhưng một giọng nói khác rõ ràng là của Tô Linh Vũ!
Hoắc Diệm rất muốn giúp đỡ nhưng cũng rất khó xử, dù sao thì dưới tình huống hiện tại cũng không thể trực tiếp làm rõ được.
Tạ Vinh Quân: “…” Xin đấy.
Hoắc Diệm: “…” Tạm thời thật sự không được.
Mắt thấy Tô Linh Vũ sắp chui vào xe, Tạ Vinh Quân hành động nhanh hơn não, đột nhiên vọt thẳng đến trước mặt cô, cưỡng chế ngăn lại động tác lên xe của đối phương.
Vừa rồi chỉ là thái độ lạnh nhạt nhưng lúc này vẻ mặt lại vô cùng sốt ruột, một gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống, ánh mắt trông như muốn ăn thịt người.
Tô Linh Vũ từ từ đánh một dấu hỏi chấm.
Tình huống gì đây?
Đây là muốn ra tay với cô sao?
[Mình biết mình rất bị ghét nhưng cũng không đến mức trực tiếp ra tay với mình đi?]
“Không phải!” Tạ Vinh Quân gần như gào lên, gấp đến mức như con kiến bò trên chảo nóng, anh ta nghĩ ngợi rồi đột nhiên gắng gượng điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình, liều mạng nặn ra một nụ cười để chứng minh thiện ý của mình.
Tô Linh Vũ lùi lại một bước.
[… Mắt của ta! Hệ thống, đây là chiêu thức tấn công kiểu mới gì thế? Dựa vào điệu cười xấu xí để dọa chết kẻ địch sao? Sáng kiến này sắp vượt qua thập đại khổ hình thời Mãn Thanh rồi đấy.]
Hệ thống cũng cảm thấy có khả năng: [Suy nghĩ của nhân loại luôn rất kỳ quái mà!]
“…” Tạ Vinh Quân suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng.
Cười không được mà khóc cũng không xong, cơ bắp trên gương mặt anh ta vì phải gánh vác ca siêu vận động mà đã sắp cứng ngắc luôn rồi, hai bàn tay thô ráp dùng sức xoa lên mặt sau đó hỏi với vẻ cố hết sức ôn hòa: “Em dâu, ở bên ngoài quá nắng, cô có muốn vào trong tòa nhà uống tách trà không? Có quạt gió, có thể nghỉ một lúc.”
Tô Linh Vũ cực kỳ nghi ngờ: [Đây là muốn hại mình? Đột nhiên ra vẻ nịnh bợ, không gian cũng là trộm!]
Hệ thống: [Đúng rồi! Rõ ràng vừa rồi còn rất coi thường cô mà!]
[Có phải anh ta định hạ độc vào nước trà để tiện trừ khử một hiểm họa như ta giúp anh em của anh ta không?]
Hệ thống: [Rõ rành rành rồi!]
Một người một hệ thống thật ra chỉ đang nhàm chán chém gió với nhau thôi nhưng lọt vào tai Tạ Vinh Quân lại khiến anh ta cảm thấy trời đất sụp đổ, nhật nguyệt mất ánh sáng.
Đúng đúng đúng, trước đó đều là anh ta sai hết!
Anh ta cũng biết vẻ ngoài của mình xấu nhưng thật lòng anh ta không có ý dọa người mà!
Mà điều càng hại người hơn là thân là một người đàn ông mạnh mẽ như sắt thép, một quân nhân dốc sức phục vụ cho quốc gia, làm sao anh ta có thể hại người được chứ?
Ngay lúc anh ta đang gấp đến mức túa mồ hôi hột, chỉ hận không thể moi gan móc phổi ra để chứng minh thì Hoắc Diệm lại lên tiếng giải vây: “Vào nhà ngồi một lúc đi, vừa vặn tôi có thể gửi đơn báo cáo lên, xin nhận tiền trợ cấp của tháng sau trước.”
Có tiền trợ cấp thì có thể mua quần áo, Tô Linh Vũ lập tức dao động.