Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính

Chương 15: Tạ Vinh Quân

Lời khen ngợi của Tô Linh Vũ dành cho quân nhân khiến cậu ta đã hơi thay đổi quan điểm về cô.

“Cũng không phải cô ta không biết nói đạo lý, đều là có nguyên nhân cả, ví dụ như chuyện cô ta khăng khăng đòi mua quần áo, dù sao thì sự khác biệt giữa người với người có đôi khi còn lớn hơn cả giữa người với heo.” Hoắc Tương bảo.

“Em đang tự chửi mình hay đang nói mẹ đấy?”

“Em không có, anh đừng nói linh tinh!”

Hoắc Lãng đào hố cho em ruột của mình xong lại nổi hứng tò mò: “Em nói xem, có phải cô ta tới từ mấy chục năm, thậm chí là trăm năm sau không? Cuộc sống khi ấy tốt hơn bây giờ ấy nhỉ?”

“…”

Hai người kẻ xướng người họa, lúc nói chuyện đàng hoàng thi thoảng còn chòng ghẹo nhau, ầm ĩ đến mức Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương nối liền tâm với quốc gia cũng không khỏi dao động suy nghĩ.

Mấy chục năm, trăm năm sau, quốc gia sẽ đổi mới thế nào?

Mọi người có thể an cư lạc nghiệp không?

Có giàu mạnh lên không?



Kiếp trước không có cơ hội, Tô Linh Vũ chưa từng tới quân doanh bao giờ, chiếc xe mới lái đến cổng lớn của quân doanh là cô đã liếc mắt nhìn ra bên ngoài với tầm nhìn tò mò rồi.

Giống y như trong tưởng tượng của cô, nơi này đi đến đâu cũng trang nghiêm và có trật tự, tỏa ra một loại khí thế nghiêm túc và khỏe khoắn, giống như cảm giác mà Hoắc Diệm cho cô vậy.

Cô chuyên tâm ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ nên không để ý Hoắc Diệm sẽ thi thoảng liếc mắt nhìn, trong nét mặt còn lộ ra vài phần đánh giá.

Sau mấy phút, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà văn phòng cao ba tầng.

Triệu Khoa mở cửa xe ghế sau, Tô Linh Vũ lả lướt xuống xe rồi thản nhiên đưa cái ô vào tay anh ta: “Cầm ô cho tôi.”

“… Được.” Triệu Khoa hơi sững sờ sau đó vội vàng gật đầu.

Hoắc Diệm vừa mới chống gậy bước xuống xe thì Tô Linh Vũ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quân trang màu xanh lục vội vàng lao ra khỏi tòa nhà văn phòng, trên gương mặt mang theo nụ cười mừng rỡ, vừa cười vừa đấm anh một quyền.

“Thật không dễ gì, cuối cùng thì cậu cũng nỡ tới bộ đội rồi đấy! Tôi kêu bảo vệ cửa lúc nào cũng phải để ý biển số xe của cậu, cậu vừa tới là tôi bắt cậu ngay, không sợ cậu chạy mất nữa.”

Hoắc Diệm đứng thẳng người, trên gương mặt lạnh lùng và tuấn tú hiếm khi hiện ra ý cười: “Gần đây thế nào rồi?”

“Cũng không tồi nhưng đoàn chúng ta không có cậu là không được đâu, vẫn cần cậu trở về chủ trì đại cục nữa! Bằng không, lính mới xuống đại đội, hạt giống tốt đều bị mấy thằng chó kia chia nhau hết sạch!”

“…”

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu rồi người tới kia mới chợt phát hiện ra Tô Linh Vũ đang đứng bên cạnh, lập tức tươi cười khách sáo bảo: “Hôm nay em dâu cũng tới à, ha ha.”

Tô Linh Vũ còn khách sáo hơn, chỉ gật đầu với vẻ lạnh nhạt và thận trọng.

Cô biết người này.

Hoắc Diệm là đoàn trưởng của đội quân mũi nhọn dã chiến, người này là chính ủy viên của đội quân mũi nhọn dã chiến sư đoàn 52, Tạ Vinh Quân, hai người đã hợp tác rất nhiều năm, mối quan hệ khá là tốt.

Nửa năm trước, Hoắc Diệm dẫn đội đến bên cảnh chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, vào thời khắc cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng dưới sự kiên trì liều chết của anh vẫn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, mang được tài liệu quan trọng về nhưng toàn bộ lính mà anh dẫn ra ngoài đều hy sinh, bản thân anh cũng bị trọng thương, phế mất một chân, có thể nói là thảm khốc vô cùng.