Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính

Chương 13: Mua quần áo

Chương 13: Mua quần áo

Không nói nhóm tiểu bối như bọn họ mà quần áo Hoắc Kiến Quốc mặc ở nhà, bên trên cũng có đến vài mụn vá kia kìa.

Chị dâu nguyên một tủ quần áo đã khiến cô ấy ngưỡng mộ không chịu được rồi, nhưng không ngờ chị dâu vẫn chưa hài lòng, còn định ném đi hết.

Tô Linh Vũ nhíu đôi mày liễu lại: “Tôi dùng tiền trợ cấp của chồng tôi để mua quần áo, cô có ý kiến à?”

[Ngoại trừ hai bộ váy ngủ bằng lụa tơ tằm thật ra thì mấy bộ quần áo khác đều làm mình ngứa da lắm, vừa ngứa vừa đau, mình không nhịn quả này đâu nhé. Là thời đại này không có đồ tốt, bọn họ không có kiến thức hay là bọn họ cố tình ngược đãi mình thế nhỉ?]

Giọng nói non choẹt của hệ thống vang lên: [Chắc là cố tình ngược đãi cô đấy, dù sao thì cô cũng là nữ phụ độc ác mà chứ có phải cái thứ tốt lành gì đâu, người ta chắc chắn ghét cô lắm đó.]

Hoắc Tương: “…”

Không có, không phải, đừng nói lung tung!

Nhưng tầm nhìn của cô ấy lại rơi lên làn da trắng tinh búng cái cũng có thể vỡ trên người Tô Linh Vũ, đột nhiên thấy hơi hổ thẹn: Nhà họ Hoắc bọn họ sẽ không thật sự ngược đãi chị dâu đấy chứ?

“… Em không có ý kiến.” Hoắc Tương ngồi xuống với vẻ mặt áy náy.

Tô Linh Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía Hoắc Diệm.

Hoắc Diệm mở miệng: “Tiền trợ cấp trước đây tôi đã mang đi trợ cấp cho người thân của chiến hữu đã hy sinh rồi. Sau này tiền trợ cấp mỗi tháng về, tôi chỉ dùng một nửa, số còn lại đều sẽ cho cô.”

Anh cho rằng Tô Linh Vũ sẽ làm khùng làm điên tiếp, thậm chí còn kêu anh đi đòi hết tiền về, những người khác cũng nhìn Tô Linh Vũ với vẻ mặt lo lắng, nhưng không ngờ cô chỉ buồn bực thở dài một tiếng.

[Hoắc Diệm nói là gia đình chiến hữu đã hy sinh trong trận chiến đấu mà anh ấy đã xảy ra chuyện kia sao?]

Hệ thống: [Đúng rồi, trận chiến đó bọn họ đánh vô cùng gian nan, vạn tử nhất sinh, ngoại trừ Hoắc Diệm có hào quang nam chính còn sống sót thì những người khác đều chết trận cả, có người thậm chí còn chết trận vì cứu anh ta. Trong lòng anh ta tràn đầy sự áy náy đối với chiến hữu đã hy sinh, thậm chí còn có lần cảm thấy mình không xứng đáng sống tiếp nữa.]

Tô Linh Vũ nói: [Quân nhân của quốc gia chúng ta đúng là rất vĩ đại, không có họ vượt mọi chông gai thì chúng ta không có khả năng được hưởng thái bình thịnh thế.]

[Sau khi bọn họ hy sinh, trong nhà thiếu mất một trụ cột, có gia đình cha mẹ không còn người chăm sóc, có gia đình thì con cái không có người nuôi dưỡng, quả thật rất khó khăn.]

Hệ thống tán đồng: [Đúng vậy.]

[Nhưng ta thật sự khó chịu lắm nhé!] Tô Linh Vũ vừa ấm ức vừa tức tối: [Ta không muốn làm nhiệm vụ này nữa, hay là bây giờ ta đi nhảy xuống biển tự sát đi, chết sớm được siêu sinh sớm.]

Hệ thống kinh hãi: [Ký chủ, đừng mà!]

Hoắc Diệm đột nhiên trầm giọng mở miệng: “Nếu mặc quần áo thật sự không thoải mái thì để tôi gửi đơn xin lên bộ đội, xin được nhận tiền trợ cấp của tháng sau trước, cô đi với tôi nhé?”

Thật ra ở nhà không thiếu tiền nhưng người ở bộ đội đều đáng tin hơn, vừa vặn có thể nghiệm chứng xem ai có thể nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ, ai không thể nghe được, cố hết khả năng lấy thêm được một ít thông tin.

Anh vừa nói như vậy là những người nhà họ Hoắc khác đều hiểu ngay lập tức, trong lòng gật đầu tán đồng.

Vẻ mặt của Tô Linh Vũ cũng dịu đi.

Đến bộ đội! Nói không chừng còn có thể chạm mặt Châu Uyển Nhu!