Bữa sáng mà cô mong chờ suốt cả buổi tối!
Chỉ cần là người bình thường, ai có thể ăn được loại thức ăn bị “ma pháp tấn công” này chứ.
Có thấy mắc ói không hả?
Trong mắt lập tức mất đi ánh sáng, cô thậm chí còn không cần phải diễn mà tức giận đập bàn một cái: “Hai đứa là lạc đà Alpaca đấy à? Nguyên một bàn thức ăn bị lãng phí như vậy, giờ ai còn dám ăn nữa?”
“Còn cả anh nữa!” Đôi mắt hạnh sáng ngời của cô nhìn về phía Hoắc Diệm: “Đã tàn tật thì đừng có sống ở tầng hai nữa, leo lên leo xuống không cảm thấy mệt muốn chết sao? Cho dù anh không cảm thấy mệt nhưng lần nào ăn cơm cũng để tất cả mọi người đều phải chờ một mình anh, bộ anh không thấy xấu hổ sao?”
“… Chị dâu!” Hoắc Tương đứng bật dậy, hai bàn tay siết chặt lại, gương mặt nhỏ tức đến đỏ bừng: “Chị mắng em thì được nhưng nói anh trai em như vậy thật sự quá đáng quá rồi đấy!”
Tô Linh Vũ càng tức hơn: “Sao lại quá đáng? Thế anh ta tàn tật còn không cho người khác nói nữa sao?”
“Chị cho rằng anh ấy muốn như vậy sao? Chân của anh ấy vốn có cơ hội có thể chữa khỏi, các chiến hữu và lính của anh ấy đều đang đợi anh ấy! Nếu không phải chị cãi nhau với anh ấy, cướp lái của tài xế khiến cho anh ấy xảy ra tai nạn giao thông, làm chân của anh ấy bị thương lần hai thì anh ấy vốn đã có thể đứng dậy được rồi!”
Nói rồi, hai mắt Hoắc Tương ầng ậc nước mắt, cô ấy thật sự rất buồn!
Cha mẹ bận công việc, từ nhỏ cô ấy đã được Hoắc Diệm chăm sóc đến lớn, tình cảm đối với anh trai rất sâu đậm. Cô ấy thương người anh vẫn luôn kiêu ngạo và ưu tú biến thành bộ dáng như bây giờ, tương lai và sự nghiệp gần như đều bị chặt đứt, cô ấy không thể chịu đựng được người khác nói về anh mình.
Mà điều quan trọng nhất là ban đầu vốn có hy vọng…
Chỉ là đã bị Tô Linh Vũ chôn vùi hết cả rồi!
Mà cô không chỉ không cảm thấy áy náy, ngược lại còn luôn lôi vết thương ở chân của Hoắc Diệm ra nói, thế này là muốn sao đây?
Những lời của Hoắc Tương khiến cho bầu không khí trên bàn cơm trở nên nặng nề hẳn đi.
Tô Linh Vũ lại nhíu mày, nói: “… Cô khóc thì cô có lý à? Hai người cãi nhau là lỗi của một mình tôi sao? Nếu không phải Hoắc Diệm lăng nhăng khắp nơi thì tôi còn cãi nhau với anh ta chắc?”
Lại nữa.
Trên gương mặt người nhà họ Hoắc lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đúng lúc này, một tiếng lòng vô cùng ấm ức vang lên: [Làm cái gì vậy chứ? Mình chỉ muốn ăn một bữa cơm ngon lành mà khó đến vậy sao? Ai muốn ăn nước miếng của người khác, cũng có phải hôn đâu, cho dù Hoắc Diệm có hôn mình thì nhất định cũng phải đánh răng trước!]
Cái này… cơn giận trong mắt Hoắc Tương đông cứng lại, vẻ lúng túng một lần nữa trở về với gương mặt của cô ấy.
Hoắc Diệm: “…”
Những người nhà họ Hoắc khác: “…”
[Còn nữa, ai nói chân của Hoắc Diệm không lành được? Cũng không phải phải là bệnh phức tạp gì, rõ ràng có thể châm cứu mát xa, một năm phục hồi là có thể khôi phục lại như lúc đầu. Nền móng cơ thể của anh ta mạnh như thế, tai nạn giao thông gãy xương gần như không tạo thành ảnh hưởng xấu gì. Bản thân không gặp được bác sĩ giỏi lại dám đổ hết tội lên đầu mình! Hừ!]
Người nhà họ Hoắc: “?”
Cái khác thì bọn họ đều bỏ qua nhưng bây giờ trong đầu bọn họ chỉ có một vấn đề, đó chính là: Gì cơ? Chân của Hoắc Diệm có thể chữa khỏi?
Nhưng… phải chứng thực với Tô Linh Vũ thế nào đây?
Lẽ nào nói thẳng luôn là chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của cô cho nên cô đừng giấu chúng tôi nữa, mau nói cách chữa khỏi chân cho chúng tôi biết à?