Hoắc Diệm đang nghi ngờ không biết cô định làm gì, lại chỉ nghe thấy tiếng lòng của cô vang lên: [Cảm động ghê, khẩu vị của nguyên chủ quá tốt, bọn họ ăn toàn là cái thứ rác rưởi gì thế này? Hu hu.]
Hoắc Diệm theo bản năng nhìn về phía những người khác, chỉ thấy động tác ăn cơm của bọn họ đồng thời dừng lại, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc và hoang mang, mắt đảo đi nhìn xung quanh.
Anh lập tức hiểu ra, bọn họ cũng nghe thấy được!
Cũng may mà ở đây không có người ngoài, bao gồm cả má Trương đã làm việc ở nhà họ Hoắc mười mấy năm nay đều rất đáng được tín nhiệm.
Mấy người Hoắc Kiến Quốc cảm giác được tầm nhìn của Hoắc Diệm mới va chạm tầm mắt với anh, sau đó không hẹn mà cùng nói chuyện trở lại, tiếp tục ăn cơm, chỉ dùng mỗi khóe mắt quan sát Tô Linh vũ.
Duy chỉ có má Trương là không giấu được cảm xúc, Trần Ngọc Hương nói với giọng ôn hòa: “Có phải trong bếp còn đang nấu cháo ngân nhĩ không, má Trương đi xem sao đi.”
“Ồ, được dược được.” Má Trương lập tức đi vào nhà bếp.
Tô Linh Vũ không để ý đến sóng gió ngầm trên bàn cơm, ngược lại còn quay đầu liếc mắt nhìn má Trương đã đi vào trong bếp, tiếng lòng lại vang lên.
[Chỉ có ngân nhĩ mà không có tổ yến sao? Thôi bỏ đi, thời đại này không thể đòi hỏi nhiều như vậy, ngân nhĩ cũng không tồi mà.]
[Cơm canh ngon quá rồi, thân là nữ phụ độc ác, mình phải làm thế nào mới có thể lộ ra vẻ chán ghét nhưng vẫn có thể ăn nhiều mà không bị phát hiện không nhỉ?]
[Khó thế, đúng là làm khó mình quá.]
[Hay là ăn xong hãng chửi sau? Đúng đúng đúng, chính là như thế, mình đúng là vừa xinh vừa tỉnh!]
Người nhà họ Hoắc bao gồm cả Hoắc Diệm: “…”
Tô Linh Vũ ăn cơm xong vẫn còn nhớ kỹ phải phát huy thiết lập nữ phụ độc ác, cô nhướng mày lên: “Sao thức ăn lại khó ăn như vậy, muốn làm khó tôi nên cố tình nấu thức cho lợn đúng không? Cho chó nó cũng không thèm ăn.”
Trước đó chỉ cần Tô Linh Vũ gây sự là toàn bộ người trong căn nhà này đều thấy nhức nhức cái đầu, mệt mỏi khủng khϊếp.
Nhưng lần này, đến ngay cả má Trương cũng không bị đả thương.
Tô Linh Vũ tiếp tục cười lạnh: “Đúng, tôi biết nhà họ Hoắc các người cao quý, cảm thấy tôi là tiểu thư nhà tư bản không xứng được ăn ngon, nhưng làm thế này cũng lộ liễu quá rồi đáy… ợ…”
Hay tay cô che miệng, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, cô ăn nhiều quá rồi, còn ợ nữa kia kìa.]
[Ta đã xấu hổ lắm rồi, mi đừng có nhắc nữa được không!]
“Phụt!” Hoắc Tương phì cười.
Hệ thống: [Ký chủ, có phải cô ta đang cười cô không?]
Tô Linh Vũ: [Cô ta còn không biết ngượng mà cười ta à? Một đứa kém tắm thi toán được có tám điểm, sợ bị đòn nên sửa thành tám mươi tám điểm thì có tư cách gì mà cười nhạo ta? Tốt xấu gì thì ta cũng là thủ khoa đầu vào đại học đấy nhé!]
Hoắc Kiến Quốc và Trần Ngọc Hương trợn tròn mắt, đồng thời bắn ra sát khí bí mật. Hoắc Tương lập tức sững sờ.
Ơ kìa, còn có thể như thế nữa sao?
Vấn đề là mình đã làm rất cẩn thận kín đáo rồi, sao chị dâu lại biết được chứ?
“Phụt!” Lần này là Hoắc Lãng không nhịn được nữa.
Hệ thống: [Ký chủ, lần này chắc chắn đang cười cô rồi!]
Tô Linh Vũ: [Há há, một đứa nhát gan không có dũng khí tỏ tình với con gái, nói không chừng đến chết vẫn là trai tơ mà cũng có tư cách cười ta sao? Ta muốn ngủ với anh của cậu ta, đợi lát nữa sẽ ngủ đến đã đời luôn!]
Hoắc Lãng: Đợi đã, đây là nội dung mà cậu ấy không tốn tiền nhưng vẫn có thể nghe được sao?
Hoắc Diệm: “…”
Những người khác: “…”
Đột nhiên Hoắc Kiến Quốc thấy ngứa cổ, muốn hắng giọng nhưng hình như nghĩ đến gì đó mà lại sống chết kiềm chế lại, cố gắng duy trì tôn nghiêm của một người chủ gia đình.
[Mất mặt quá, ta phải nhanh chóng quay người một cách tao nhã mới được, chỉ cần mình không bối rối thì bối rối sẽ không đuổi kịp mình!]
Tô Linh Vũ cười lạnh một tiếng, đảo trắng mắt rồi quay người rời đi, để lại sau lưng một không gian tĩnh lặng.
Một lúc sau, Hoắc Kiến Quốc mới che miệng ho hai tiếng, đặc biệt điểm danh Hoắc Diệm: “Tới thư phòng của cha hết đi rồi nói xem tình hình cụ thể là thế nào.”