Chương 10: Về quê
Coi thường người có đúng không, Lâm Hướng Nam cô phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ đấy nhé, còn sợ về nông thôn làm việc đồng áng nữa sao?
“Đi thì đi.”
Trong không gian của cô có đồ ăn đồ uống, không thiếu một chút công điểm đó của đại đội, cô cũng đã lên kế hoạch sẵn rồi, về nông thôn vẫn hoàn về nông thôn, lúc làm việc cứ qua loa lấy lệ, chủ yếu có tham gia là được.
Hồ Mỹ Lệ lườm cô một cái: “Cút về phòng của mày ngay, nhìn thấy mày là phát phiền rồi.”
Bà mẹ này dữ vãi!
Lâm Hướng Nam ấm ức nghiến răng, nhịn rất lâu mới nặn được ra một câu: “Ai kêu mẹ nhìn con đâu.”
Nói xong, cô lập tức vắt chân lên cổ, chạy nhanh về phòng mình rồi đóng cửa lại.
“Á à, cái thứ phát phiền nhà mày còn dám cãi lại tao nữa hả.” Hồ Mỹ Lệ chửi ầm ầm: “Chỉ có mỗi tuổi lớn chứ não không lớn, bà đây nuôi mày lớn như vậy đúng là uổng công…”
Lâm Hướng Nam có thể gõ bàn phím chửi người tay đôi trên mạng nhưng trong thực tế, cô thật sự chưa từng cãi nhau với ai bao giờ, đặc biệt là với kiểu phụ nữ trung niên giống như Hồ Mỹ Lệ, mấu chốt là con người Hồ Mỹ Lệ này cãi không lại sẽ động tay, quả thật là vô địch.
Cô trốn trong phòng, vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thì ngoài cửa đã truyền ra tiếng gõ cửa.
Hồ Mỹ Lệ không biết gõ cửa, cho nên người tới chắc chắn là em trai cô – Lâm Hướng Tây.
Lâm Hướng Nam không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Em cứ vào đi.”
“Này, chim sẻ nướng đấy, vẫn còn nóng nguyên, ăn không?” Lâm Hướng Tây mở lá cây ra, con chim sẻ nướng được bọc ở bên trong tản ra mùi thơm phưng phức.
Bây giờ người bình thường không có cách nào lên đại học, người bên cạnh cũng không chú trọng vào học hành, mấy năm trước lúc trường học hỗn loạn, trẻ con trong nhà còn phải nghỉ học vài năm, nếu không phải học cấp ba có thể hoãn việc về nông thôn hai năm thì Hồ Mỹ Lệ cũng chẳng buồn cho con đi học làm gì.
Con chim sẻ nướng này vừa nhìn đã biết là Lâm Hướng Tây buổi chiều trốn tiết đi kiếm mà.
Lâm Hướng Nam bẻ một cái đùi chim: “Chị nếm thử vị là được, hôm nay chị không hoạt động gì nhiều, không đói.”
“Này, mẹ còn nấu cháo cho chị nữa kìa.” Nhìn bát cháo kia vẫn chưa được động vào, Lâm Hướng Tây biết ngay chị hai nhà mình quả thật không đói.
“Chị không ăn nổi bát cháo đó, em ăn không?”
Lâm Hướng Tây vội vàng gật đầu rồi bưng bát cháo đó lên, uống ừng ực vài hớp đã hết sạch bát: “Thơm ghê.”
Lâm Hướng Nam không dám tán đồng với đánh giá này. Hồ Mỹ Lệ hoàn toàn không có khả năng nấu nướng gì đáng để nhắc tới, nấu cơm, chiên trứng đều là thêm nước vào nấu, cứ chín là được.
Lúc ăn cơm, Lâm Hướng Nam cũng không ra ngoài mà rúc trong phòng mình thu dọn hành lý, Hồ Mỹ Lệ nói sẽ đưa cô về nông thôn làm việc cũng hề giống nói đùa một chút nào.
Diện tích trong nhà chật hẹp, buổi tối Lâm Hướng Nam và Lưu Hồng Anh phải ở chung một phòng, ngủ cùng một giường, điều này khiến cho cô rất không quen, cứ xoay qua xoay lại, hoàn toàn không thể nào ngủ được.
Lưu Hồng Anh đột nhiên hỏi: “Mẹ muốn cho em về quê trước mấy hôm để thích nghi?”
Lâm Hướng Nam không muốn trả lời nên không làm ra động tĩnh gì nữa, giả bộ mình đã ngủ rồi.