Bản thân bà có hai đứa con trai và một đứa con gái, mà Lưu lão hắc cũng thế. Có điều, nhà họ Lưu vốn có năm đứa trẻ, sau khi vợ đầu của ông qua đời, ông chăm sóc không chu đáo nên có hai đứa con trai chết non, nghĩ đến trong nhà không thể thiếu bóng phụ nữ nên Lưu lão hắc và Hồ Mỹ Lệ mới góp gạo thổi cơm chung.
Hai người kết hôn đã được ba mươi năm, cuộc sống trôi qua cũng đủ trắc trở, nhưng hai năm nay, tình trạng hôn nhân của bọn họ thật sự có hơi bất ổn, trong lòng Hồ Mỹ Lệ đã sớm nghẹn một cục tức rồi.
Năm kia, gia đình có vay tiền để mua công việc cho con kế là Lưu Hồng Sơn, năm ngoái con kế Lưu Hồng Anh bị bệnh nên được về thành phố, ăn không ngồi rồi ở nhà. Năm nay con kế Lưu Hồng Hà và con gái ruột của mình là Lâm Hướng Nam tốt nghiệp cùng một năm, cả hai đều muốn ở lại thành phố, nhưng hiện giờ khoản nợ trong nhà vẫn còn chưa trả hết, đào đâu ra tiền mà mua công việc cho cả hai đứa chứ.
Chính vì chuyện về nông thôn này mà Hồ Mỹ Lệ đã cãi nhau mấy trận ở nhà rồi, thái độ của bà rất kiên quyết, Lâm Hướng Nam nhất định phải ở lại thành phố.
Con trai cả của bà đã về quê, đứa con gái thứ hai nhất định phải ở lại bên cạnh mình. Còn Lưu Hồng Hà là một đứa con trai, về nông thôn chịu khổ một chút cũng có tính là gì đâu.
Nhưng con kế Lưu Hồng Hà lại không chịu, cũng ở nhà giãy đành đạch, cầu xin Lưu lão hắc mua công việc cho anh ta, đã mua cho anh trai rồi vậy dựa vào cái gì không mua cho anh ta chứ.
Công việc không phải muốn tìm là có thể tìm được, mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn mất rồi. Cho nên cuối tháng sáu, học sinh khóa này mới tốt nghiệp nhưng gia đình đã bắt đầu xào xáo như vừa qua tết, đến tháng giêng vậy.
Giằng co cho đến tận hiện tại mà chuyện công việc vẫn chưa có tung tích gì hết.
Gia đình nào cũng có đến vài đứa con, bây giờ muốn tìm được một công việc thật sự là khó như lên trời vậy.
Vì chuyện về nông thôn mà anh em ruột cũng có thể trở mặt thành thù, càng đừng nói là kiểu gia đình “con anh, con tôi” như bọn họ.
Lâm Hướng Nam có không gian, về nông thôn rồi vẫn có thể ăn no mặc ấm cho nên cô vẫn rất muốn về nông thôn, tránh cho người nhà lại phát hiện ra sự thay đổi trong tính cách của cô.
Cái khác không nói nhưng ít nhất thì nhà cửa ở nông thôn cũng rộng rãi, không giống thành phố, một căn nhà năm mươi mét vuông lại nhét đến bảy mống, căn phòng nào cũng bé như lỗ mũi, lại còn phải sống chung với người khác, không có lấy một chút không gian riêng tư nào cả.
Lâm Hướng Nam đứng dậy đi quanh căn phòng chật hẹp này một vòng, vừa nhìn vừa thở dài. Sau khi xem xong, cô lại lật sách trên bàn học để kiểm tra nét bút làm bài tập, sau đó là cầm gương soi dung mạo của mình.
“Ế, nét bút này lại giống y như của mình luôn, tướng mạo cũng không khác gì cả, người anh em ở địa phủ kia sắp xếp cũng chu toàn thật đấy.”
Trên đời này không có hai bông hoa nào giống nhau y như đúc nhưng lại có hai bông hoa tương tự nhau, tướng mạo quen thuộc, nét chữ cũng quen thuộc khiến Lâm Hướng Nam nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm bát cháo trắng vẫn còn ấm ở trên bàn học lên rồi húp một hớp, sau đó mặt nhăn lại như quả táo tàu: “Cháo trắng cũng có thể nấu đến khó ăn như vậy sao, bà Hồ đúng là một nhân tài!”
Cháo trắng không có vị gì đậm đà, gạo cũng chưa được ninh nhừ mà giống như cơm nguội để qua đêm cho thêm nước vào nấu lại ấy, nước uống thì nhạt thếch khiến người không có nổi một chút cảm giác thèm ăn nào cả.