Dân số hiện nay càng ngày càng bùng nổ, người chết mỗi ngày cũng quá nhiều nên tình huống câu nhầm hồn thường xuyên xảy ra, vì vậy, nhân viên ở địa phủ cũng có hình thức ứng phó tiêu chuẩn khi đối mặt với loại tình huống này.
Chỉ cần bồi thường ổn thỏa là được, tuy rằng nhân viên câu hồn cũng sẽ bị trừ tiền thưởng hiệu suất và sẽ phải đền tiền nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không dính đến nhân quả.
Lâm Hướng Nam xem qua mấy phương án bồi thường này rồi đặt chúng qua một bên: “Khỏi cần phiền phức như vậy, anh cứ đưa tôi về rồi đảm bảo nửa quãng đời còn lại của tôi không bệnh không tật là được. Tôi rất hài lòng với cuộc sống ăn no đợi chết hiện tại của mình.”
Có tiền còn nhàn rỗi, cộng thêm sức khỏe đầy đủ, cô còn có gì mà không biết đủ nữa.
Nụ cười trên gương mặt của anh đẹp trai mặc đồ đen dần trở nên hèn mọn: “Xin lỗi, cơ thể của cô đã bị đông cứng ở nhà xác rồi, rất nhanh sẽ bị đưa đi hỏa táng nên cô không về được đâu.”
“Cái gì cơ? Anh nghe xem mình đang nói tiếng người sao?” Lâm Hướng Nam cười lạnh, lập tức trở mặt: “Vậy còn bàn cái gì nữa? Không cần nữa, tôi không cần bồi thường, tôi muốn khiếu nại anh!”
Bồi thường thì vẫn cần đấy nhưng cô vẫn phải giằng co một lúc để kiếm được nhiều lợi ích hơn cho mình.
Anh đẹp trai mặc đồ đen vội vàng trấn an: “Cô đừng nóng, mọi chuyện đều có thể bàn bạc mà. Tuổi thọ còn lại của cô đều có thể bổ sung vào những phương diện khác.”
Cuối cùng, dưới sự lôi kéo đùn đẩy cực hạn giữa hai bên, Lâm Hướng Nam đã xuyên vào một thành viên của đại quân, còn sở hữu một không gian và một hệ thống trung tâm thương mại dạng phúc lợi. Số dư trong hệ thống chính là tài sản, tiền tiết kiệm, cổ phiếu và bất động sản khi còn sống của cô, cộng lại được hơn hai trăm triệu, tuyệt đối đảm bảo cô có thể trải qua một cuộc sống thoải mái đến hết đời.
Ý thức của Lâm Hướng Nam vừa tiến vào không gian đã nhìn thấy căn biệt thự mà mình sinh sống ngày trước. Cô không đi xem phòng mà trực tiếp gọi trung tâm thương mại ra.
[Vật phẩm mà bạn mua đã giao tới, có nhận không?]
“Mình vẫn chưa mua cái gì cơ mà?” Lâm Hướng Nam có hơi nghi ngờ nhưng vẫn nhấn vào xác nhận.
Ánh sáng trắng lóe lên, hai chai thuốc xuất hiện trước mặt cô.
Thuốc cường thân tráng thể: Một chai ba mươi viên, mỗi ngày một viên sẽ khiến cơ thể bạn khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng.
Thuốc nâng cao trí óc: Một chai ba mươi viên, mỗi ngày một viên có thể khiến đầu óc bạn tỉnh táo, học gì cũng nhanh.
Trước khi cô chết đã sống một cuộc sống không lo cơm áo, không gian và trung tâm thương mại chỉ có thể duy trì mức sống ngày trước của cô cho nên cô vẫn còn cần một cơ thể khỏe mạnh và một cái đầu thông minh.
Đây chính là phúc lợi mà anh đẹp trai mặc đồ đen đã hứa cho cô. Lâm Hướng Nam nhanh chóng cất đồ đi, chuẩn bị vào thương thành mua nước suối để uống thuốc, nhưng vừa nhấn vào giao diện trung tâm thương mại là hai con mắt đã trợn tròn.
“Giá ở trong này là nghiêm túc đấy hả?”
Gạo một hào bốn nửa cân, bột mì trắng một hào tám nửa cân, thịt heo tám hào nửa cân… mà số dư của cô là hơn hai trăm triệu…
Lâm Hướng Nam bật ngón cái một cách mất tự nhiên: “Người anh em địa phủ đúng là thực tế ghê.”
Lúc này, anh đẹp trai mặc đồ đen đang ở địa phủ ôm ngực mình với vẻ mặt đau đớn: “Người chết này thật khó chơi, hại mình một năm làm việc không công.”