Giản Nhược Trầm nhướng mày rất khẽ, mỉm cười nói: "Được rồi. Bây giờ tôi muốn xem bố cục nhà và ảnh của nghi phạm, những thứ này các anh có chứ?"
"Có." Quan Ứng Quân nói rồi liếc nhìn ra sau.
Trương Tinh Tông lập tức xoay người, chạy đi lấy đưa và đến tay Giản Nhược Trầm.
Bức ảnh được chụp rất chi tiết.
Nhìn từ trên đó có thể thấy, nghi phạm này quả thực mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm trọng, tất cả đồ đạc trong nhà hắn ta đều được sắp xếp thẳng hàng như thể được đo bằng thước kẻ.
Giản Nhược Trầm thoáng trầm tư, cúi đầu kéo dây rút ở cổ áo hoodie nỉ của mình.
Sợi dây rút vốn dĩ gọn gàng ngay ngắn bỗng trở nên dài ngắn khác nhau, vô cùng lộn xộn.
Đinh Cao bĩu môi.
Những động tác nhỏ này có tác dụng gì chứ?
Quyết định của sir Quan lần này thật quá vội vàng.
Một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp có thể hiểu về thẩm vấn hơn cả cảnh sát như bọn họ sao?
Đinh Cao nghiêng đầu nói với nữ cảnh sát Tất Loan Loan bên cạnh: "Lát nữa nếu cậu ta không thu hoạch được gì, chắc phải cần cô ra mặt hạ hỏa."
Tất Loan Loan liếc nhìn anh ta, "Tôi?"
Đinh Cao lẩm bẩm, "Cô cũng biết tính khí của sir Quan còn gì."
"Hồi tôi mới vào đội, nhìn thấy thi thể là nôn, cô quên sir Quan mắng tôi té tát như nào à? Nếu Giản Nhược Trầm không hỏi ra được gì, thể nào cũng bị mắng còn thảm hơn tôi, nhỡ người ta phát khóc ra thì khổ."
Tất Loan Loan nói đầy ẩn ý, "Cậu bao nhiêu tuổi, Giản Nhược Trầm bao nhiêu tuổi? Cậu đi làm hai năm, thành tích còn chưa bằng cậu ấy làm ở câu lạc bộ Bạch Kim một đêm. Cậu nghĩ sir Quan sẽ đối xử với cậu ấy giống cậu à?"
Đinh Cao không nói nữa, khoanh tay nhìn vào phòng thẩm vấn.
...
Phó Nhất Vi đang nhắm mắt dưỡng thần bên trong.
Hắn ta cúi đầu ngồi ngay ngắn ở giữa ghế thẩm vấn với dáng vẻ ung dung.
Sau khi nghe thấy động tĩnh cũng chẳng buồn mở mắt, thản nhiên nói: "Những gì nên nói tôi đều đã nói rồi, tôi chỉ gϊếŧ viên cảnh sát tuần tra, lý do là vì muốn giải quyết phiền phức cho người trong lòng, các người cứ truy tố tôi đi, phán tôi án chung thân cũng được."
Giản Nhược Trầm không lập tức đáp lời, đợi gần mười giây sau mới nói: "Tôi không tin."
Phó Nhất Vi đột nhiên mở mắt.
Giản Nhược Trầm mỉm cười, "Anh có vẻ rất ngạc nhiên nhỉ?"
"Cũng bình thường." Phó Nhất Vi liếʍ môi, "Sao đám cớm đấy lại đưa cậu đến đây? Hôm đó cũng là cậu phối hợp với cớm diễn kịch bắt tôi à? Thật không ngờ đấy nhé."
Ánh mắt hắn ta rơi vào dây rút trên cổ áo Giản Nhược Trầm, sợi dây dài ngắn khác nhau như biến thành hai con rắn, len lỏi bò lên cơ thể.
Phó Nhất Vi khó chịu dời mắt.
Giản Nhược Trầm bất ngờ đập mạnh xuống bàn, quát: "Nhìn thẳng vào tôi!"
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Quan Ứng Quân nhướn mày.
Vai Trương Tinh Tông giật thót.
Anh ta còn tưởng Giản Nhược Trầm sẽ đi theo hướng thẩm vấn ôn hòa, dùng lời lẽ nhỏ nhẹ dịu dàng để phá vỡ hàng rào phòng thủ tâm lý của nghi phạm, dụ dỗ đối phương để lộ sơ hở.
Nào ngờ cậu lại uy nghiêm và dữ dằn như vậy!
Hơi... hơi bị đẹp trai luôn.
Biểu cảm Giản Nhược Trầm sa sầm, ra lệnh: "Nói!"
Phó Nhất Vi đành phải ngẩng đầu, hai sợi dây rút không đều lại như con rắn trườn vào tầm mắt.
Để tránh thứ đồ vật khó chịu này, Phó Nhất Vi chỉ có thể chọn cách nhìn vào mặt Giản Nhược Trầm.
Như vậy, biểu cảm vốn được che giấu hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Giản Nhược Trầm rút từ tập ảnh ra một bức ảnh chụp phòng tắm, trên đó chụp lại những điểm sáng khi thuốc thử Luminol phản ứng, từng mảng vùng sáng huỳnh quang lớn vô cùng chói mắt.
Cậu ném bức ảnh đến trước mặt Phó Nhất Vi, bức bách hỏi: "Anh thích gϊếŧ gà sao?"
"Bao nhiêu con gà mới có thể bắn ra nhiều máu như vậy?"
"Máu của gà nào bắn lên tận trần nhà?"
Ánh mắt Phó Nhất Vi đảo liên hồi. Sao Giản Nhược Trầm lại không đi theo lẽ thường vậy?
Những cảnh sát khác đều đe dọa hắn, yêu cầu hắn phối hợp điều tra, sao Giản Nhược Trầm lại thuận theo lời hắn và hỏi về quá trình gϊếŧ gà?
Hắn ta hoàn toàn không có chuẩn bị! Phải làm sao đây?
Phó Nhất Vi bất giác nhớ đến những người đàn ông và phụ nữ bị tra tấn đến chết trong phòng tắm.
Vết máu trên trần nhà bắn lên từ lúc nào?
Hình như là mối tình đầu của hắn, một cô nàng tóc ngắn.
Lúc đó là lần đầu tiên hắn ta gϊếŧ người, còn chưa thành thạo.
Nhát dao đầu tiên cắt quá nông, không thể một nhát lấy mạng ngay.
Lúc ấy cô gái đó vùng vẫy rất dữ dội, máu bắn lên trần nhà, phải xịt bằng vòi hoa sen mãi mới rửa sạch.
Giản Nhược Trầm quan sát biểu cảm của tên tội phạm trước mắt.
Tròng mắt đảo lên trên, rõ ràng là đang nhớ lại hiện trường gây án.
Cậu cười lạnh một tiếng, "Những con gà anh gϊếŧ đâu rồi?"
Phó Nhất Vi cười đầy quái dị, lại liếʍ môi: "Đương nhiên là ăn rồi."
Ánh mắt gian tà của hắn ta lướt qua cổ Giản Nhược Trầm, nuốt nước bọt không chút đậy điệm.
Giản Nhược Trầm: "Xương đâu?"
Phó Nhất Vi không nói gì.
Đây là phủ nhận trong im lặng.
Xương người cứng, khó xử lý, vứt bỏ quá dễ thấy, rất dễ bị người khác nhặt được rồi báo án, nhưng phía cảnh sát không nhận được bất kỳ báo án nào liên quan, chứng tỏ Phó Nhất Vi không vứt bỏ xương người mà đã giấu chúng đi.
Giấu ở đâu?
Giản Nhược Trầm ngẫm nghĩ, đoạn lật xem tài liệu trong tay.
Người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế thường hành động theo thói quen cố định, không thích những thứ nằm ngoài kế hoạch. Nơi hắn ta giấu xác nhất định sẽ là một nơi cực kỳ ổn định, khó bị người ngoài xâm nhập.
Thường được gọi là khu vực an toàn tâm lý.
Giản Nhược Trầm lật đến bản đồ mặt bằng khu chung cư nơi Phó Nhất Vi sinh sống, ánh mắt lướt qua từng tấc một.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng lật bản đồ.
Đinh Cao không hiểu, "Sao cậu ta không hỏi nữa? Có phải là hết cách rồi không?"
"Không thể nào." Trương Tinh Tông tin tưởng Giản Nhược Trầm: "Thần Tài làm vậy nhất định có lý do của cậu ấy."