Vạn Người Chê Thần Thám

Chương 16: Tiến vào Sở Cảnh sát (1)

Lý Trường Ngọc mặc áo khoác da vào, nhíu mày hỏi: "Cậu đưa học trò tôi về trụ sở làm gì?"

Quan Ứng Quân đáp: "Cậu ấy có liên quan đến vụ án này. Hơn nữa, chẳng phải chú muốn để cậu ấy làm cố vấn sao? Cháu đưa cậu ấy đến gặp mọi người cho quen mặt."

Lý Trường Ngọc suýt nữa thì trợn mắt, "Cứ thế mà giới thiệu người ta với các thành viên trong tổ của cậu à? Làm thế sao coi được. Không thể để cậu đưa Nhược Trầm đi một mình được, chú cũng đi."

Ông rất lo sẽ có người nào nóng tính, bắt nạt học trò của mình.

Quan Ứng Quân không phản đối, tiến đến quầy thu ngân thanh toán.

Nhược Trầm liếc nhìn hóa đơn, chỉ ba người mà đã ăn hết tận 4000 tệ. (~14 triệu VND)

Xương sườn cừu 900 tệ một phân, đắt gấp 4,5 lần so với mì, ngay cả cánh gà nướng cũng có giá 50 tệ một cặp.

Bữa ăn này đã vét cạn ví tiền của Quan Ứng Quân.

Nhân lúc khách thanh toán, anh chàng chạy việc ham tiền đã nhanh chóng giải thích tình hình với quản lý, sau đó mau mắn lái xe đến trước cửa với vẻ mặt háo hức.

Lý Trường Ngọc khoa tay chỉ vào vòng eo quá khổ của mình, đoạn nói với Giản Nhược Trầm: "Trò và Ứng Quân ngồi hàng ghế sau đi, xe này hàng ghế sau không lớn, thầy mà ngồi vào thì sợ không đủ chỗ."

Giản Nhược Trầm không muốn ngồi cạnh Quan Ứng Quân, nhưng cậu biết thầy giáo và học sinh ngồi sát cạnh nhau cũng không hay, bị người khác nhìn thấy sẽ dễ sinh lời dèm pha, thế là cậu đành phải lên tiếng đồng ý rồi chui vào trong xe.

Cậu muốn thắt dây an toàn nhưng phát hiện dây an toàn ở hàng ghế sau dường như đã lâu không được sử dụng, nó bị nhét vào khe hở của ghế, muốn lấy ra cũng khó, cuối cùng cậu đành phải bỏ cuộc.

Quan Ứng Quân vừa ngồi vào, hàng ghế sau vốn dĩ rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội, đôi chân dài căn bản không thể khép lại được, chỉ có thể dang rộng ra, len lỏi vào khoảng trống giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau.

Vì muốn giữ khoảng cách xã giao cơ bản với anh nên Giản Nhược Trầm ép sát đến mức suýt dính vào cửa xe.

Nhưng rất nhanh, chút khoảng cách xã giao ít ỏi này đã bị kỹ thuật lái xe thần sầu của tài xế phá vỡ.

Chiếc xe Toyota lao vun vυ't về phía Tây Cửu Long.

Lúc rẽ cua, Nhược Trầm bị hất sang phải theo quán tính, trán cậu va bôm bốp vào vai Quan Ứng Quân, sau đó trượt xuống đến tận ngực, đâm đầu vào l*иg ngực rắn chắc của đối phương.

"Xin lỗi." Cậu khó khăn nhổm dậy, quay đầu dùng hết sức bình sinh để lôi chiếc dây an toàn đã bị bỏ quên ở hàng ghế sau ra.

Khóa an toàn phát ra tiếng "cạch" giòn tan.

Vừa thắt dây an toàn xong, Nhược Trầm buộc phải ngồi vào giữa ghế.

Vị trí ban đầu nhường cho Quan Ứng Quân cũng không còn nữa, hai người ngồi sát rạt cạnh nhau.

Quan Ứng Quân lặng thinh, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Với tốc độ này, còn mười phút nữa mới đến sở cảnh sát...

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy con đường về sở cảnh sát lại khó khăn đến vậy.

Quan Ứng Quân cố gắng hít thở chậm lại và gần như nín thở, nhưng mùi bưởi thoang thoảng kia vẫn cứ len lỏi vào mũi anh.

Mùi hương dìu dịu này có sức hiện diện vô cùng mãnh liệt, gần như át đi cả mùi thuốc lá trong khoang mũi.

Anh mở cửa sổ xe.

Gió lạnh ùa vào tê cóng.

Giản Nhược Trầm liếc nhìn anh, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh.

Một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ tía chạy qua. Cậu chỉ mới nhìn thấy loại xe này trên TV, nhất thời tò mò mở to mắt biếc.

Giờ đã là buổi trưa, các cửa hàng hai bên đường đều đã mở cửa, biển hiệu nền xanh chữ đỏ và nền vàng chữ trắng xen kẽ nhau lơ lửng giữa các tòa nhà và dãy phố, phản chiếu rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Cửa hàng thuốc Đông y thoắt ẩn thoắt hiện, mặt tiền là chữ phồn thể viết tay, cờ trắng chữ đỏ bay phấp phới trong gió lạnh, vài lần quét qua cả đèn đường cao vυ't.

Ống đèn neon bên cạnh biển hiệu và những bóng đèn nhỏ trước cửa hàng đều ẩn mình dưới cái nắng ban trưa, ánh lên màu xám tro trong suốt, không khó để tưởng tượng chúng sẽ rực rỡ nhường nào khi được thắp sáng vào ban đêm.

Đây là nét quyến rũ độc đáo của những năm 90.

Một vẻ đẹp lấp lánh gần như hoang đường.

Giản Nhược Trầm ngắm nhìn chăm chú, hoàn toàn quên mất "khoảng cách xã giao".

Chân hai người dán chặt vào nhau, thậm chí Quan Ứng Quân còn cảm nhận được sự mềm mại chưa qua rèn luyện ngay cả khi cách một lớp quần.

Anh miễn cưỡng di chuyển trong không gian chật hẹp, song chẳng những không dịch ra được chút nào mà còn vô tình cọ xát vào đùi Giản Nhược Trầm.

Trong nháy mắt, cảm giác mềm mại kia như phóng đại, điều hòa phả hơi nóng khiến người ta khô rát, khó mà kìm được ngọn lửa trong lòng.

Quan Ứng Quân lấy chai nước khoáng trong ngăn chứa đồ bên hông cửa, nốc một hơi gần hết nửa chai, sau đó mới ngẩng cổ dựa vào ghế, sắc mặt trấn tĩnh, thở ra đều đều.

Một lúc sau, anh lại quay đầu nhìn Giản Nhược Trầm.

Thiếu niên vẫn đang chăm chú nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt thích thú, đôi mắt sáng long lanh hệt như một học sinh cấp ba đang lên kế hoạch cho chuyến du xuân.

Mấy ngày nay, anh và Giản Nhược Trầm nhiều lần đấu trí đấu dũng với nhau.

Anh thường xuyên quên mất người này chỉ mới mười chín tuổi, cái lứa tuổi vừa mới vào đại học, cũng chẳng khác gì học sinh cấp ba là mấy.

Chiếc xe lao vυ't qua một tòa nhà mang phong cách La Mã, tấm biển đá trước cửa có ghi dòng chữ "Khu biệt thự Lâm Cảng".

Ánh mắt Nhược Trầm dõi theo, nghĩ đến Giang Hàm Dục đã bỏ đi bằng taxi.

Giang Hàm Dục bây giờ chắc đã về đến biệt thự Giang Đình rồi nhỉ? Hôm nay cậu nói chuyện không nể mặt mũi, không biết sau này Giang Hàm Dục sẽ ứng phó thế nào.

...

Biệt thự Giang Đình.

Trong căn phòng ấm áp như xuân về, Giang Hàm Dục đã thay một bộ đồ ngủ lụa trắng mỏng manh.

Cậu ta giẫm lên tấm thảm lông xù, tay cầm một chai rượu mạnh vừa mở nắp, dùng chiếc điện thoại kiểu dáng châu Âu nặng trịch trên bàn trà để nói chuyện với Lục Tiệm, cất giọng uể oải: "Anh Lục Tiệm, anh đến uống rượu với em đi."

Cậu ta thỏ thẻ đầy tủi thân: "Anh Nhược Trầm thực sự không cần em nữa rồi..."

Lục Tiệm cao giọng: "Em đi tìm cậu ta à? Cậu ta lại bắt nạt em phải không?"

Ban đầu Giang Hàm Dục chỉ giả vờ giả vịt, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lục Tiệm, cậu ta lại chợt nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Giản Nhược Trầm, nhất thời ngẩn ra, "... Anh ấy thực sự không cần em nữa."

Lòng Lục Tiệm thắt lại, gằn từng chữ: "Em nghĩ đến cậu ta làm gì? Cơ thể em có thể uống rượu sao? Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh."

Giang Hàm Dục vâng dạ, cúp điện thoại xong liền tự rót cho mình một ly, uống cạn hết ngụm này rồi lại ngụm khác.