Tấm thiệp được gửi đến cùng lúc với tin tức về cái chết của viên cảnh sát, như thể đã được tính toán thời gian một cách chuẩn xác.
Rõ ràng hết sức bất thường.
Mặt sau tấm thiệp mời có viền vàng ánh kim, phần nội dung ghi: [Chín giờ tối Chủ nhật, Câu lạc bộ Bạch Kim.]
Giấy thiệp được rắc đầy kim tuyến, mỗi lần phe phẩy lại tỏa ra mùi hương rất nồng.
Giản Nhược Trầm trở tay lật ngược phong bì, một chiếc thẻ VIP của Câu lạc bộ Bạch Kim rơi ra.
Sắc mặt cậu trầm xuống.
"Món quà" mà người gửi này đề cập đến, rốt cuộc là tin tức về cái chết của viên cảnh sát, hay là chiếc thẻ VIP của Câu lạc bộ Bạch Kim?
Quan Ứng Quân bước đến trước mặt người phục vụ, hỏi: "Có nhìn thấy người gửi thư trông như thế nào không?"
Ánh mắt anh sắc bén như dao, lạnh lùng và hung dữ, người phục vụ bị nhìn đến mức co rúm cả cổ, nhỏ giọng đáp: "Là nhân viên giao hàng của quán chúng tôi ạ."
Vào những năm 90 chưa có ứng dụng giao đồ ăn, dịch vụ này vẫn được gọi là đặt món qua điện thoại.
Hầu hết các nhà hàng cung cấp dịch vụ này đều là nhà hàng cao cấp.
Họ sẽ thuê những người giao hàng nhanh nhẹn, tay lái vững vàng để đáp ứng nhu cầu của khách hàng.
Nhà hàng Hoàng Ký là một trong số đó.
"Người đó đâu?" Quan Ứng Quân móc ra giấy tờ chứng minh, "Cảnh sát điều tra trọng án Tây Cửu Long đang điều tra vụ án, mong anh hợp tác."
Người phục vụ vội vàng gật đầu, "Tôi đi gọi cậu ấy ngay."
Không phải anh ta chưa từng gặp cảnh sát, nhưng ánh mắt như gϊếŧ người của Quan Ứng Quân vẫn khiến anh ta run như cầy sấy, lúc ra còn quýnh quáng va phải khung cửa, đau đến mức hít hà mấy hơi, song anh ta không dám châm chân, loạng choạng chạy đi tìm người.
Giản Nhược Trầm đợi người đi xa mới giơ tấm thiệp lên quan sát dưới ánh sáng.
Phát hiện dưới mấy chữ "một món quà" đều có một đường kẻ ngang màu xám mờ nhạt, chữ in đậm cũng cao hơn bề mặt giấy một chút.
Ba mảnh giấy hình vuông có kích thước chữ khác nhau, nhưng đều được dán chính giữa mảnh giấy. Hơn nữa, những mảnh giấy hình vuông này được cắt với kích thước hoàn toàn giống nhau, các góc vuông nhọn hoắt như thể được đo bằng thước kẻ.
Nhưng chữ "món" lại nhỏ hơn các chữ còn lại.
Theo cách bố trí của nó trong câu, khi cắt lẽ ra phải cắt trúng những chữ xung quanh mới đúng.
Thế nhưng chữ "món" này lại được cắt rất gọn gàng dứt khoát.
Giản Nhược Trầm xem xong thì đưa tấm thiệp mời cho Lý Trường Ngọc, "Thầy, có phải người này bị bệnh tâm thần không ạ?"
Cậu hơi không chắc chắn.
Xét cho cùng, cậu giỏi về tâm lý học biểu hiện vi mô và tâm lý học thẩm vấn trong tâm lý học tội phạm. Những khía cạnh khác không bằng thầy Lý - người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề.
Lý Trường Ngọc đeo kính lão vào xem xét kỹ lưỡng, khích lệ hỏi: "Tại sao trò lại có phán đoán như vậy?"
"Hầu hết tội phạm khi sử dụng báo để che giấu chữ viết sẽ không cố tình cắt những chữ có kích thước khác nhau thành những ô vuông giống hệt nhau."
Giản Nhược Trầm nói thẳng kết luận: "Rõ ràng những chữ này được khắc từng nét một từ mặt báo, dán vào giữa hình vuông có kích thước bằng nhau, cuối cùng mới dán lên thiệp mời."
"Người bình thường sẽ không làm những việc rườm rà như vậy. Thầy xem, người này khi dán chữ thậm chí còn dùng bút chì kẻ một đường bên dưới để canh, việc theo đuổi sự ngăn nắp gần như thái quá này khiến em nghi ngờ anh ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
Căn bệnh này còn có một cái tên quen thuộc hơn - chứng OCD.
Lý Trường Ngọc nhìn Giản Nhược Trầm với vẻ hài lòng, "Phán đoán không tệ, kiến thức rất rộng, không sai một ly... Còn gì nữa không?"
Giản Nhược Trầm có cảm giác như đang học bài trên lớp bỗng bị giáo viên gọi tên.
Sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cậu đã bỏ sót điều gì sao?
Cậu thận trọng suy nghĩ, đoạn trả lời: "Không còn gì nữa ạ."
Lý Trường Ngọc vỗ tay, "Quả thực là không còn gì nữa."
Giản Nhược Trầm: ...
Thầy Lý đang trêu chọc cậu đấy à?
Giản Nhược Trầm đưa tay sờ lên nốt ruồi son trên tai, quay sang hỏi: "Sir Quan có muốn xem không?"
"Ừm." Quan Ứng Quân tiến lại gần, anh hơi cúi người, cúi đầu quan sát tấm thiệp mời với tư thế như đang đứng tấn.
Hai người đến gần nhau, Quan Ứng Quân ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Giống mùi bưởi, vừa mát vừa ngọt, xen lẫn một chút hương nước hoa nồng nàn.
Anh nheo mắt, hơi nghiêng đầu, chóp mũi vô tình chạm vào mái tóc buông xõa bên cổ của Giản Nhược Trầm, lướt qua một vùng mềm mại.
Quan Ứng Quân đưa mắt nhìn sang, bắt gặp nốt ruồi son xinh đẹp trên dái tai của Giản Nhược Trầm ngay trước mắt.
Bấy giờ anh mới nhận ra hai người đang đứng quá gần, cảm giác không thoải mái lại trỗi dậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi ngồi trên ghế sofa.
Quan Ứng Quân lùi lại một bước, lấy từ trong túi một chiếc khăn tay trải ra lòng bàn tay, "Đặt thiệp mời lên đây, tôi xem một chút."
"Ò." Giản Nhược Trầm đặt tấm thiệp mời lên.
Quan Ứng Quân dùng khăn tay kẹp một góc thiệp mời, đưa lên mũi ngửi, mùi hương trên ấy khiến anh hắt xì, "Nước hoa Lancôme Trésor."
Anh lại ngửi thêm, lần này hắt hơi tận hai cái: "Dòng Trésor, chai này có tên là Trésor In Love."
Tấm thiệp mời như được ngâm trong nước hoa, nồng nặc đến điếc mũi.
Quan Ứng Quân nhớ đến mùi bưởi mà anh đã ngửi thấy trước đó.
Nước hoa là trên thiệp mời, vậy mùi chanh bưởi là trên người Giản Nhược Trầm sao?
"Cái này cũng ngửi ra được á?" Giản Nhược Trầm không tin, ghé sát vào hít hít.
Mùi hương cũng không nồng, cảm giác khá giống như hầu hết các loại nước hoa khác, thậm chí còn không nồng bằng mùi thuốc lá trà đen trên người Quan Ứng Quân.
Sao anh ta hắt hơi liên tọi vậy?
Cậu đưa tay ngửi mình, không có mùi gì.
Chẳng lẽ Quan Ứng Quân là chó săn sao?
Giản Nhược Trầm thò đầu sang hỏi: "Còn gì nữa không?"
Quan Ứng Quân ngoảnh lại, bắt gặp một đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi.
Anh cứng người trong giây lát, đoạn lấy từ trong túi ra mấy chiếc tăm bông, lần lượt cọ xát lên những chữ trên thiệp mời.
Lau hai chữ đầu tiên, đầu tăm bông chỉ hơi xám. Đến chữ "quà", tăm bông đột nhiên chuyển sang màu đen.
Giản Nhược Trầm chợt hiểu ra, "Mực in của hai chữ "món quà" còn rất mới, có lẽ là báo in gần đây."