Sắc mặt Lý Trường Ngọc lập tức thay đổi, ánh mắt sắc bén như dao bắn thẳng về phía Giang Hàm Dục.
"Không phải." Mặt mày Giang Hàm Dục tái mét, phản bác trong vô thức, "Không phải..."
Làm sao cậu ta có thể thừa nhận được?
Lúc này thừa nhận bản thân bị bệnh chẳng khác nào nói với mọi người rằng cậu ta để Giản Nhược Trầm về nhà là vì có mục đích khác?
Giang Hàm Dục trừng to đôi mắt hạnh, cố gắng tìm kiếm trên người Giản Nhược Trầm hình bóng yếu đuối, hèn mọn, khúm núm, thận trọng trước kia.
Nhưng không hề có.
Lúc này Giản Nhược Trầm sắc bén vô cùng, đôi mắt hồ ly giảo hoạt chẳng vương nét dịu dàng, chỉ còn lại ánh nhìn hùng hổ đầy áp đảo.
Giang Hàm Dục hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh, cậu ta cúi đầu, ánh nhìn chợt chững lại, ngây người nói: "Anh... Anh cắt móng tay rồi?"
Quan Ứng Quân đã hút xong điếu thuốc, lúc này lại châm thêm điếu nữa, nghe vậy liền nhìn về phía ngón tay Giản Nhược Trầm.
Móng tay cậu thiếu niên sạch sẽ, đầu ngón thon dài trắng nõn, mảnh khảnh xinh đẹp, có lẽ lúc ra ngoài quên thoa kem dưỡng da tay nên giờ hơi bong tróc.
Giản Nhược Trầm nói: "Để móng tay dài không tiện."
Hướng gió thay đổi, Quan Ứng Quân cũng đổi vị trí, anh đứng ở hướng gió ngược, không để khói thuốc bay vào người khác.
Anh hỏi: "Vậy sao trước đây không thấy bất tiện?"
Giản Nhược Trầm ung dung trả lời: "Thế thì phải hỏi Giang Hàm Dục rồi."
Trong lòng Giang Hàm Dục dâng lên một nỗi hoảng sợ khi mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.
Trước đây không cắt, là vì Lục Tiệm thích.
Mà sở thích của Lục Tiệm là do cậu ta tỉ tê cho Giản Nhược Trầm biết.
Lúc đó Giản Nhược Trầm sẽ mua những dụng cụ rẻ tiền nhưng đầy đủ, tỉ mỉ chăm sóc cho bộ móng tay sạch sẽ đẹp đẽ, dầu dưỡng móng tay cũng là loại một tệ mua ở hàng rong, ngửi có mùi sơn hăng hắc khó chịu.
Vậy mà bây giờ Giản Nhược Trầm lại cắt phăng bộ móng tay được giữ gìn cẩn thận vì Lục Tiệm.
Giang Hàm Dục không hiểu, nhưng lại thấy ánh mắt của người đàn ông anh tuấn kia vẫn luôn dừng trên người Giản Nhược Trầm.
Trước đây không phải thế này, trước đây ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu ta.
Tại sao Giản Nhược Trầm không thể tiếp tục làm một cái bóng vô hồn nữa chứ?
Giang Hàm Dục không chịu đựng nổi nữa, lửa ghen như thiêu đốt lý trí.
Cậu ta quên mất mục đích ban đầu của mình mà quýnh quáng xoay người bỏ chạy, chặn lấy một chiếc taxi.
Cậu ta muốn về nhà, muốn đi tìm Lục Tiệm!
Giản Nhược Trầm bình tĩnh nhìn chiếc taxi chở Giang Hàm Dục rời đi, xoay người cười xin lỗi Lý Trường Ngọc: "Xin lỗi thầy, để thầy chê cười rồi."
Thiếu niên rủ hàng mi, giọng điệu ôn hòa chậm rãi, biểu cảm trên mặt có thể xem là bình tĩnh.
Cậu càng bình tĩnh, Lý Trường Ngọc càng cảm thấy những gì cậu đã trải qua là bể khổ cuộc đời.
Ông đưa tay vỗ lên lưng Giản Nhược Trầm như an ủi, làm chiếc áo phao lõm xuống lỗ chỗ.
Lý Trường Ngọc ho nhẹ một tiếng, lúng túng vỗ nhẹ vào chỗ khác, cố gắng làm phẳng chỗ vừa bị lõm.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Giáo sư Lý ra lệnh: "Quan Ứng Quân, mau lái xe tới đây."
Quan Ứng Quân chẳng nói chẳng rằng, chỉ chốc sau đã lái một chiếc Toyota màu trắng đến.
Lý Trường Ngọc quen đường quen lối ngồi vào ghế sau.
Giản Nhược Trầm không tiện cùng ngồi ghế sau, như thế chẳng khác nào xem vị thanh tra cao cấp của tổ trọng án Tây Cửu Long này như tài xế.
Cậu kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn xong thì Quan Ứng Quân đã đạp ga, lạng lách như bay trên đường.
Giản Nhược Trầm nhìn thấy gương chiếu hậu bên hông xe trầy xước tả tơi, lại nhìn kim đồng hồ trên bảng điều khiển rung lên, nuốt nước miếng: "Sir Quan, xe của anh... là xe cũ hả?"
Nếu là xe mới...
Cậu không dám tưởng tượng kỹ thuật lái xe cỡ nào mới có thể biến chiếc Toyota thành ra như vậy.
"Xe mới, mới mua nửa năm." Quan Ứng Quân vừa nói vừa sang số, đánh lái, lách qua một chiếc xe máy.
Lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít chói tai, suýt nữa Giản Nhược Trầm bị hất văng vào cửa kính.
Cậu đưa tay nắm chặt dây an toàn, tay kia nắm lấy tay cầm cửa sổ, cố gắng kéo cửa sổ xe lên trong lúc xe lao đi vun vυ't.
Cửa sổ xe kêu ken két rồi được kéo lên.
Giản Nhược Trầm: "..."
Chiếc xe mới này... đúng là cũ thật.
Kỹ thuật lái xe của Quan Ứng Quân thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mùa hè thì không sao, mùa đông thì hơi lạnh, gió lùa hơi ghê.
Đến khi đến nhà hàng Hoàng Ký, môi giáo sư Lý đã trắng bệch cả ra.
Ba người theo phục vụ vào phòng riêng và bắt đầu gọi món.
Giản Nhược Trầm nghĩ đến chiếc Toyota bị hỏng gương chiếu hậu nhưng không được sửa chữa kịp thời, cảm thấy Quan Ứng Quân cũng không giàu đến mức có thể chi trả cho bát cháo 4000 tệ.
Cuối cùng cậu cũng không chọn cháo vi cá, chỉ gọi một bát mì kim thang 200 tệ, bằng giá một bao thuốc của sir Quan.
Quan Ứng Quân ngó cậu thêm một cái, anh gọi một phần giống như vậy, đợi Lý Trường Ngọc gọi một phần cơm chiên dứa xong thì lại lấy thực đơn, gọi thêm ba phần sườn cừu sốt tương đen và cánh gà nướng, sau đó bấm chuông gọi phục vụ, đi ra khỏi phòng không biết nói gì.
Lúc quay lại, anh cầm theo một chai vang đỏ.
Khi món ăn được dọn lên, Giản Nhược Trầm nhìn phần sườn cừu to hơn cả mặt mình và đôi găng tay đặt bên cạnh mà không khỏi kinh ngạc.
Ăn kiểu gì đây?
Đây là cách phục vụ món ăn của một nhà hàng cao cấp á?
Chẳng phải nên chặt nhỏ rồi mới mang lên à?
Quan Ứng Quân cười đầy ẩn ý: "Cầm lên gặm."
Anh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lý Trường Ngọc, sau đó nhìn sang Giản Nhược Trầm vẫn còn đang do dự, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Ăn xong, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao Giang Vĩnh Ngôn lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu, đổ tội cho cậu."
Giản Nhược Trầm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Quân.
Chỉ thấy sống lưng người đàn ông thẳng tắp, khuỷu tay chống lên bàn, hai tay chắp lại, năm ngón tay xòe ra chống vào nhau.
Cùng vẻ mặt tự tin vô đối.
Quan Ứng Quân nói: "Tôi đã điều tra ra động cơ của Giang Vĩnh Ngôn, nhưng theo quy định, tạm thời không tiện tiết lộ."
Lý Trường Ngọc im lặng không nói.
Nếu Quan Ứng Quân mà là người tuân thủ quy định, thì sau khi kết thúc nhiệm vụ nằm vùng, anh đã không bị cấp trên điều từ CIB sang tổ trọng án...
Quan Ứng Quân nhếch cằm, tiếp tục nói: "Cậu ăn xong coi như là hỗ trợ điều tra, nhân chứng hỗ trợ điều tra có thể được tiếp cận thông tin một cách thích hợp."
Nghe nói người đã phẫu thuật thẩm mỹ cằm và toàn mặt sẽ không thể há miệng to, ăn uống phải từng miếng nhỏ một.
Anh muốn xem thử.
Miệng của Giản Nhược Trầm, rốt cuộc có thể há to được hay không.
_____
Mọi người thích truyện có thể ủng hộ mình bằng cách cmt, đánh giá 5sao hoặc đề cử nha, cám ơn mọi người rất nhiều.