Nhà họ Giang có ai 30 tuổi?
Trong tiểu thuyết không viết.
Giản Nhược Trầm dựa vào ghế hỏi: "Cậu và Giang tiên sinh quen nhau thế nào?"
Hoắc Tiến Tắc cắn môi một cái rồi khó xử nói, "Chúng tôi quen nhau ở khu giải trí Thiên Tuyền Đô, anh ta tự xưng là người nhà họ Giang."
Giản Nhược Trầm nhíu mày.
Trong "Hào Môn" cũng có nhắc tới khu giải trí Thiên Tuyền Đô. Đây là sản nghiệp của nhà họ Lục, có thể nói là ngũ độc đều đủ.
Thụ chính Giang Hàm Dục thi rớt nên đêm khuya mua say, vô tình đi nhầm vào phòng Lục Tiệm, sau đó trúng tiếng sét ái tình với hắn.
Giản Nhược Trầm thở dài, "Anh ta không cho cậu biết tên à? Cậu còn nhớ hình dáng anh ta ra sao không?"
Hoắc Tiến Tắc lắc đầu, "Không, anh ta không cho tôi hỏi nhiều. Anh ta mặc bộ vest bình thường, đeo kính, mắt Sanpaku, ngoại hình khá bình thường." (Mắt Sanpaku: Tròng trắng lộ ra giữa tròng đen và mi mắt)
Hắn giật mình nhớ lại chiếc đồng hồ Giang tiên sinh đeo trên cổ tay.
Dây đeo hình như bằng vàng, mặt đồng hồ xanh biếc, xung quanh còn nạm hột xoàn tấm lấp lánh.
"Anh ta đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền....... Tôi chẳng biết là hiệu gì nữa, chút thông tin ít ỏi này đâu có đủ cho cảnh sát tìm người đúng không?"
Hồng Kông thập niên 90 chính là như vậy.
Có người ngợp trong vàng son, hiểu biết sâu rộng, ngự trị trên cao.
Có người ngay cả nhà cũng không mua nổi, chỉ có thể sống ở công trường cạnh mỏ đá hoặc trên những chiếc thuyền đánh cá ọp ẹp ở bến cảng để sống tạm qua ngày.
Giản Nhược Trầm im lặng một lát rồi lại hỏi: "Giang tiên sinh cho cậu bao nhiêu tiền? Cụ thể anh ta nói gì với cậu? Còn chuyện Sài Kình Vũ là sao?"
Hoắc Tiến Tắc: "Giang tiên sinh chỉ cho tôi hai trăm ngàn một lần duy nhất. Giữa chúng tôi nhìn như đang giao dịch nhưng trên thực tế tôi chẳng có lựa chọn nào cả. Anh ta dọa tôi nếu không làm thì phải ở lại Thiên Tuyền Đô mãi mãi."
Ngoài phòng thẩm vấn, Trần Vân Xuyên mắng: "Súc sinh!"
Khu giải trí Thiên Tuyền Đô rất nổi tiếng trong giới cảnh sát Hồng Kông, người ở đó ăn chơi đàn đúm hết sức tɧác ɭoạи.
Ngoài đường cũng có tin đồn 80% nam nữ mất tích ở Hồng Kông đều có thể tìm thấy ở Thiên Tuyền Đô.
Hoắc Tiến Tắc vội nói: "Lúc đó anh ta đem theo vòng tay của cậu rồi dặn tôi nên ra tay lúc nào và ở đâu. Còn Sài Kình Vũ thì...... tôi hận cậu ta nên sau khi gϊếŧ Phùng Gia Minh thì nhất thời kích động ném đồng hồ của cậu ta cạnh xác Phùng Gia Minh."
Thì ra là thế, thì ra Sài Kình Vũ mới là người vô tình bị vu oan.
Từ đây động cơ của Hoắc Tiến Tắc đã trở nên hợp lý.
Giản Nhược Trầm đứng dậy vỗ vai Hoắc Tiến Tắc: "Cảm ơn cậu đã hợp tác, sau khi cảnh sát lập án thì viện kiểm sát sẽ thẩm vấn để xác nhận trước khi đưa ra tòa, cậu nhớ tỏ thái độ thành khẩn một chút, tôi sẽ liên hệ với luật sư giỏi cho cậu, ít nhất sẽ không bị tử hình đâu."
Phùng Gia Minh đùa bỡn nam nữ nên cũng chẳng trong sạch gì, chết chưa hết tội.
Hoắc Tiến Tắc kinh ngạc trố mắt, đôi mắt ướŧ áŧ, gò má nóng bừng.
Hắn không sao tả được cảm xúc trong lòng mình.
Một năm qua hắn sống chẳng có bất kỳ tôn nghiêm nào, chỉ có Giản Nhược Trầm xem hắn là người.
Nếu hắn không phạm tội thì tốt quá.
"Nếu tôi không phạm tội...... Cậu có kết bạn với tôi không?"
Giản Nhược Trầm nở nụ cười, "Cải tạo cho tốt nhé, có rảnh tôi sẽ đến thăm cậu."
Ngoài phòng thẩm vấn.
Ánh mắt Quan Ứng Quân tối sầm, ném mẩu thuốc lá đã cháy hết vào gạt tàn đem theo bên mình.
Có người bình thường nào biết rõ trình tự xét xử không?
Biết thì cũng thôi đi.
Biết rõ mình bị hoài nghi mà còn thản nhiên nói ra tin này như vậy.
Quả thực không hề sợ hãi.
Quả thực là diễn xuất đỉnh cao.
Bất kỳ ai lơ là cảnh giác trước mặt Giản Nhược Trầm sẽ bị nắm thóp ngay lập tức, bị dụ dỗ làm đầu óc choáng váng, sau đó trở nên mê muội như Hoắc Tiến Tắc.
Nhưng không cảnh sát nào mất cảnh giác trước một người mà đến kẻ ngốc cũng nhận ra sự bất thường cả.
Quan Ứng Quân nhìn đám cảnh sát bên cạnh.
Bọn họ đang trầm trồ khen:
"Hỏi ra rồi sao? Sir Quan hỏi hai tiếng mà chẳng thu được gì cả."
"Đây là cách hỏi gì nhỉ? Thẩm vấn mà cứ như tán gẫu vậy."
"Không biết, trường cảnh sát có dạy đâu."
Cảnh sát trẻ chớp mắt, "Có thể nghi phạm này ăn mềm chứ không ăn cứng, Giản Nhược Trầm lại đẹp nữa, tôi thật sự chưa từng gặp chàng trai nào đẹp đến vậy cả, cậu ấy ——"
"Bộp!"
Quan Ứng Quân ném bìa kẹp hồ sơ của Giản Nhược Trầm xuống mặt bàn ngoài phòng thẩm vấn, mấy cảnh sát lập tức câm như hến.
Bị ánh mắt sắc lẻm quét qua, bọn họ lập tức nuốt ngược những lời sắp nói vào bụng.
Quan Ứng Quân thu mắt lại rồi đưa tay gõ cửa phòng thẩm vấn.
"Cộc cộc"
Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn ra cửa.
Quan Ứng Quân đứng đó, ánh mắt nặng nề, "Giản Nhược Trầm......"
Giản Nhược Trầm khịt mũi: "Ừm?"
Đôi mắt trong veo, muốn bao nhiêu vô tội cũng có.
Quan Ứng Quân vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra ấn nút nghe, chiếc điện thoại nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay to rộng, nhìn hết sức nhỏ bé.
Giản Nhược Trầm âm thầm dỏng tai lên.
Quan Ứng Quân: "...... A lô? Người nhà?...... Biết rồi."
Anh cúp máy rồi rũ mắt nhìn người đang quang minh chính đại nghe trộm, nói với vẻ sâu xa: "Người nhà tới đón cậu đấy."
Nếu Giản Nhược Trầm thật sự bị tráo thì tất nhiên người nhà cậu sẽ nhận ra.
Quan Ứng Quân nói: "Tôi đi chung với cậu."
Biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ cũng nên.
"Vâng." Giản Nhược Trầm vui vẻ đồng ý.
Trong lời khai của Hoắc Tiến Tắc có "Giang tiên sinh" mang ác ý với cậu, nhà họ Giang còn có Giang Hàm Dục đang chờ cậu truyền máu, chỉ hận không thể rút khô cậu.
Đối với cậu người nhà họ Giang chẳng khác nào quỷ lấy mạng. Có Quan Ứng Quân đi theo quả thực là không còn gì tốt hơn.
Giản Nhược Trầm đi hết sức ung dung, chẳng có vẻ gì của người đang bị nghi ngờ.
Khóe miệng Quan Ứng Quân giật một cái, đi sau lưng Giản Nhược Trầm.
Cổ thiếu niên thanh mảnh trắng nõn. Thân hình lọt thỏm trong bộ đồ rộng thùng thình, bóng lưng lộ ra vẻ gầy yếu như thể bóp một cái sẽ gãy vụn.
Không ai nghĩ một người xinh đẹp yếu đuối như vậy lại có trái tim của một con cáo, có thể nói là khôn ngoan khéo léo, chẳng chút sơ hở.
Quan Ứng Quân xoa nhẹ mi tâm.
Hai người đến trước phòng thẩm vấn.
Giản Nhược Trầm đưa tay vặn nắm cửa rồi nhìn người bên trong.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi che khuất ánh sáng trong đôi mắt Sanpaku.
Giản Nhược Trầm: ......
Thú vị thật.
Chắc không phải còn mang họ Giang đấy chứ?
Người kia nhíu mày đứng lên, "Giản Nhược Trầm. Lục Tiệm tới đón cậu về nhà mà sao cậu không đi theo cậu ấy?"
Giản Nhược Trầm bước vào cửa, hệt như một pho tượng im lìm.
Tôi không nói đâu, anh cứ nói nhiều vào.
Vẻ khinh thường và nóng nảy trong mắt người đàn ông như sắp tràn ra ngoài, "Cậu còn dám gϊếŧ người nữa à?"
Giản Nhược Trầm vẫn làm thinh.
Cảnh sát đã xác định hung thủ gây án, nếu người này do cảnh sát gọi tới thì chắc chắn sẽ biết cậu không gϊếŧ người.
Nếu người này đến vì trường học thông báo, cùng lắm nhân viên trường chỉ nói: Cậu ấy bị gọi đến cục cảnh sát hợp tác điều tra rồi.
Câu hỏi đặt ra là ngoại trừ "Giang tiên sinh" mua chuộc hung thủ thì ai lại quả quyết cho rằng cậu gϊếŧ người như thế?
Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Quan Ứng Quân.
Tội phạm đang ở ngay trước mắt.
Sir Quan, anh định xử lý thế nào đây?
Quan Ứng Quân đóng cửa phòng thẩm vấn lại.
Lặng ngắt như tờ.
Giản Nhược Trầm nhìn Giang tiên sinh với vẻ thương hại.
À, bắt rùa trong hũ.
Cậu đang đợi xem Giang tiên sinh bị còng tay.
Quan Ứng Quân đứng yên nhìn Giản Nhược Trầm, đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ sắc bén, hỏi đầy ẩn ý: "Sao không trả lời? Không biết à?"
Giản Nhược Trầm: ......
Ồ, thì ra Sir Quan không chỉ muốn bắt rùa trong hũ.
Mà còn muốn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi nữa!
Giờ phút này chỉ có sự yếu đuối chân thành mới khiến người ta mất cảnh giác nhất.
Giản Nhược Trầm chớp mắt, đuôi mắt trĩu xuống, mờ mịt "ừm" một tiếng với Quan Ứng Quân, sau đó mới nhìn Giang tiên sinh, "Anh là ai?"
Giang tiên sinh tức nghẹn, khuôn mặt đỏ lên vì phẫn nộ.
Mọi kẻ muốn bợ đỡ nhà họ Giang ở Hồng Kông đều biết tên hắn!
Giản Nhược Trầm không thể nào không biết được, đây là cố ý sỉ nhục hắn đúng không?
Hắn gằn từng chữ, "Tôi là chấp sự của công quán Giang Đình, Giang Vĩnh Ngôn."
Giản Nhược Trầm gật đầu: "À."
Một chữ không mặn không nhạt làm khuôn mặt đỏ bừng của Giang Vĩnh Ngôn lập tức chuyển sang màu xanh.
Ánh mắt Quan Ứng Quân quét khắp người Giản Nhược Trầm, khi thiếu niên gật đầu, lọn tóc vểnh lên trên đầu cũng lắc một cái.
Dáng vẻ ngoan hiền đến đáng sợ.
"Sao lại tránh vế đầu trong câu hỏi của Giang Vĩnh Ngôn?" Quan Ứng Quân đối diện với ánh mắt mờ mịt của Giản Nhược Trầm rồi nhắc cậu, "Lục Tiệm."
Đây là một cái tên nổi tiếng.
Khu giải trí Thiên Tuyền Đô trong tay hắn phát triển không ngừng, toàn bộ tổ trọng án Tây Cửu Long đều hận không thể ăn thịt sống.
Nghe thấy cái tên này, Giang Vĩnh Ngôn lập tức hiểu ra.
Nghĩ đến Giang Hàm Dục còn đang chờ máu ở nhà, sắc mặt hắn dịu xuống: "Cậu đừng giận dỗi Lục Tiệm nữa, chẳng phải cậu thích cậu ấy nhất sao? Chỉ cần cậu về nhà thì hôn ước sẽ có hiệu lực ngay."
Trong đầu Quan Ứng Quân dần hiện ra một bí mật hào môn.
Giản Nhược Trầm đứng thẳng lên rồi dõng dạc nói, "Thích Lục Tiệm? Giờ tôi chỉ thích di sản chục tỷ mới thừa kế của mình thôi."
Tình yêu vớ vẩn gì đó làm sao quan trọng bằng 10 tỷ được?
Bí mật hào môn trong đầu Quan Ứng Quân dần vặn vẹo rồi biến thành một dấu hỏi.
Giang Vĩnh Ngôn hoài nghi cậu điên rồi, "Di sản chục tỷ?"
Đột nhiên hắn có cảm giác hoang mang như thể mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Giản Nhược Trầm lấy đâu ra di sản chục tỷ chứ?
Một khi có tiền, cậu có còn là kẻ xinh đẹp ngu ngốc chỉ cần cho chút ngon ngọt thì sẽ giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, muốn gì cứ lấy như trước kia nữa không!
Nếu nhà họ Giang không nắm được Giản Nhược Trầm thì Giang Hàm Dục phải làm sao đây?
Giang Vĩnh Ngôn hoảng hốt túm lấy cổ tay Giản Nhược Trầm, "Đi! Theo tôi về nhà ngay!"
"Giờ là lúc Tiểu Hàm cần cậu nhất! Có chung nhóm máu với Tiểu Hàm, được truyền máu cho cậu ấy là phúc của cậu đấy. Chỉ cần cứu được Tiểu Hàm, thể nào Giang tổng cũng sẽ nhận lại cậu thôi!"
Giản Nhược Trầm: ......
Lần cuối nghe thấy lời thoại gây sốc này chỉ mới đây thôi.
Trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt Lục Tiệm.
Cũng gây sốc như vậy, cũng khiến người ta cạn lời như vậy.
Không nghe tiếng trả lời, Quan Ứng Quân kinh ngạc cúi đầu nhìn Giản Nhược Trầm.
Người lúc nãy mồm miệng lanh lợi trong phòng thẩm vấn giờ phút này mặt mũi trắng bệch, mấy lọn tóc rối lòa xòa bên tai, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt trong veo ranh mãnh.
Hàng mi khẽ run, khóe môi trĩu xuống, đôi môi nhạt màu mím chặt, nhìn vừa thất vọng vừa tủi thân.
Cổ tay bị siết đỏ cũng không giật ra.
Quan Ứng Quân nhíu mày, đưa tay nắm bả vai Giang Vĩnh Ngôn kéo một cái.
Giang Vĩnh Ngôn bị đau nên buộc lòng phải buông tay ra.
Giản Nhược Trầm bỗng nhiên hoàn hồn.
Cúi đầu thấy cổ tay hằn vết đỏ, cậu chà xát dấu vết kia, cảm giác như trên người đang có kiến bò.
Vốn định hỏi dò Giang Vĩnh Ngôn tại sao mua chuộc hung thủ vu oan, nhưng bây giờ một khắc cậu cũng không thể chờ thêm nữa.
Cậu muốn về nhà tắm rửa!
Giản Nhược Trầm đột nhiên phản đòn: "Giang tiên sinh, rất nhiều hung thủ gϊếŧ người xong sẽ trở lại hiện trường, cũng có mấy kẻ gây án xong sẽ tiếp cận cảnh sát để nghe ngóng diễn biến vụ án. Xin hỏi anh thuộc loại nào?"
Quan Ứng Quân: ......
Chẳng phải loại nào cũng là tội phạm gϊếŧ người sao?
Giang Vĩnh Ngôn biến sắc, "Cậu có ý gì?"
Giản Nhược Trầm đứng hơi mệt nên ngồi xuống chiếc ghế gần nhất rồi chống đầu uể oải nói: "Anh vừa đến đã nói tôi gϊếŧ người, nhưng cảnh sát đã phong tỏa tin tức thì làm sao anh biết tôi gϊếŧ người được? Hoắc Tiến Tắc khai hết rồi, cậu ta nói chính Giang tiên sinh đã mua chuộc hung thủ gϊếŧ người để cố ý vu oan giá họa."
"Cậu!" Giang Vĩnh Ngôn chỉ vào Giản Nhược Trầm, ngón tay run rẩy.
Quan Ứng Quân bước ngang qua chặn Giang Vĩnh Ngôn lại rồi trầm giọng quát: "Có gì nói đàng hoàng!"
Giản Nhược Trầm thò đầu ra dưới cánh tay đang che chở mình, nói như đúng rồi: "Ý Sir Quan là nếu anh còn manh động nữa thì sẽ bị khép vào tội hành hung cảnh sát. Đến lúc đó tội thêm một bậc, tổng hợp hình phạt chưa biết chừng còn tuyên án tử hình anh nữa đó."
Quan Ứng Quân: ...... Cũng không phải.
Anh mấp máy môi, liếc thấy Giang Vĩnh Ngôn giơ tay lên như muốn vượt qua mình để bắt người phía sau.
Anh lập tức lấy còng ra chụp vào tay Giang Vĩnh Ngôn.
Giản Nhược Trầm: ......
Nhìn người này có vẻ cố chấp mà cũng biết nghe lời phải đấy chứ.
Cậu rụt đầu lại, ánh mắt dán vào lưng Quan Ứng Quân, tựa như đọc được suy nghĩ của anh: "Đây có phải thu hoạch bất ngờ mà anh muốn không?"
Quan Ứng Quân nhanh nhẹn còng nốt tay kia của Giang Vĩnh Ngôn, liếc Giản Nhược Trầm một cái rồi nói: "Không phải."
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Quan Ứng Quân: Bị người nhà mắng chắc là đau lòng lắm, xem kìa, lanh miệng như vậy mà giờ một câu cũng không nói nên lời.
Giản Nhược Trầm: Bị lời thoại teenfic làm sốc ngang...