Nhu Gia

Chương 5

14.

Chờ đến khi Ninh An công chúa dẫn theo hoàng thượng đến, ta cùng thái tử đã sớm chạy rất xa rồi.

Sắc mặt hoàng thượng lúc này cực kì u ám. Ta nghĩ trên đường đến đây Ninh An cũng đã nhỏ sẵn thuốc nhỏ mắt rồi.

"Mở cửa cho ta!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Ta cùng Hồng Ngọc ung dung đến muộn, bối rối nhìn mọi người.

Đây là lần đầu tiên ta thấy trên mặt Ninh An xuất hiện nhiều biểu cảm như vậy, thật là làm khó cái đầu óc ngu si tứ chi dốt nát của nàng có thể nghĩ được nhiều chuyện như thế nhỉ.

"Sao ngươi lại không ở bên trong?!"

Ta bật cười: "Sao ta lại phải ở bên trong?"

Ta chậm rãi đi về phía hoàng hậu, đứng bên cạnh bà ta.

"Nương nương, so với những gì ngài nghĩ về thần thϊếp thì thần thϊếp hữu dụng hơn nhiều."

"Đúng chứ?"

Sắc mặt hoàng hậu điềm tĩnh, ánh mắt nhìn ta lại như ao cổ sâu hun hút.

Không lâu sau, bà ta lộ ra một nụ cười.

"Rất tốt."

"Bổn cung thật sự rất thích sự thông minh của ngươi."

Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.

Bên trong không phải thái tử, cũng chẳng phải ta.

Là Lý Hiền phi được bảo dưỡng rất tốt, cùng một thị vệ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

"Thật khó coi!"

"Tiện tỳ, sao ngươi dám!"

Hoàng thượng tức giận đến mức suýt té xỉu.

Trước mắt bao người, Ninh An và Lý Hiền phi lại lựa chọn cùng một cách để gặp người khác.

Ninh An hét to một tiếng, nhào lên che chắn cho Lý Hiền phi còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Mẫu phi là bị kẻ khác hãm hại!"

Nàng ta đúng là đồ ngu.

Lý Hiền phi có bị hãm hại hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là, cung phi thất tiết, đây vốn đã là t.ử tội rồi.

Lý Hiền phi vừa tỉnh dậy liền được ban cho rượu độc.

Một mảng cỏ xanh mơn mởn mọc trên đầu hoàng đế thật lâu vẫn không hề biến mất.

Thảm kịch đào hoa này vốn được sắp xếp cho ta, cuối cùng Lý Hiền phi lại gánh hết hậu quả.

Lý Hiền phi dù đã ch.ết nhưng lửa giận của hoàng đế vẫn còn đó.

Ninh An có cùng thái tử cầu xin thì cũng vô dụng.

Nhà mẹ của Lý Hiền phi đều phải chịu tội, thiên tử giận dữ, ra lệnh ch.ém đ.ầu tất cả.

Đèn trong Phượng Nghi cung của hoàng hậu sáng rực cả một đêm.

"Nương nương, ta so với Thôi Hữu thì hữu dụng hơn nhiều, không phải sao?"

Hoàng hậu cuối đầu nhìn ta.

Thật lâu sau, bà ta chậm rãi cười rộ lên.

"Ngươi quả nhiên rất thông minh."

"Từ khi nào ngươi phát hiện ra Thôi Hữu là người của bổn cung?"

"Thần thϊếp tất nhiên sẽ có bản lĩnh của thần thϊếp."

Hoàng hậu nhìn ta, không phân biệt được ta đang vui hay giận, bà ta thì thầm: "Rất có bản lĩnh!"

"Hồng Ngọc cũng là do ngươi phái đi để dụ dỗ Thôi Hữu, đúng không?"

"Nương nương liệu sự như thần."

Ta tiến lên vài bước, quỳ gối trước hoàng hậu.

"Như vậy, lần kiểm tra này là thần thϊếp thắng Thôi Hữu đúng chứ?"

Bà vươn tay, kéo ta đứng dậy.

"Đương nhiên là ngươi thắng."

Ta rũ mắt xuống, hết sức cung kính.

Tất nhiên là ta thắng.

Tất nhiên là ta, luôn luôn thắng.

15.

Lý Hiền phi và mẫu tộc đều bị xử lý.

Ninh An cũng mất đi sự sủng ái.

Ngay cả Thôi Hữu cũng không được hoàng thượng chào đón nữa.

Chỉ có thái tử là vẫn ngồi trên vị trí thái tử y như cũ.

Cũng không còn cách nào khác, dù sao thì hoàng thượng cũng chỉ có duy nhất một nhi tử, dù có ghét bỏ mẫu thân hắn thì cũng phải để hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Sau khi Ninh An mất đi Lý Hiền phi, ngày đêm van cầu, sức khoẻ vốn không được chăm sóc tốt nay lại càng ngày càng xấu.

Chuyện của Lý Hiền phi trở thành điều cấm kị trong cung, cũng không ai dám nhắc đến nữa.

Thật giống như một hòn đá bị rơi vào nước, sau khi nổi lên một gợn sóng thì liền chìm nghỉm chẳng còn tiếng động nào nữa.

Nữ nhân trong cung đều là như vậy, nhìn thì tôn quý, nhưng thật ra tính mạng của bản thân và gia đình đều bị nắm trong tay người khác.

Đi sai một bước, thua cả một đời.

Tại nơi không có người, ta cùng thái tử hẹn gặp nhau.

"Tình hình ngày đó, cũng nhờ có quý phi nương nương cứu ta, nếu không thì ngày đó cả ta cùng mẫu phi đều sẽ bị hãm hại!" (đôi lời của Phiện: là có hiếu dữ r đó mă)

Thái tử biết ơn ta đến mức rơi nước mắt.

Hắn và Ninh An đều bị Lý Hiền phi nuông chiều đến mức ngây thơ, nói khó nghe thì chính là ngu dốt.

Với bộ não to bằng hạt đậu của hắn, cũng chỉ có thể nghĩ rằng có người muốn hãm hại hắn và Lý Hiền phi, xa hơn chút cũng không muốn suy nghĩ thử.

Ta đem lá thư giả mạo của Thôi Hữu đưa cho hắn.

"Thái tử điện hạ, trên đời này có một người có thể giả mạo nét bút của ta một cách hoàn hảo."

"Là người nào?"

"Là phò mã."

Thái tử giận tím mặt: "Vì sao hắn lại muốn hại ta!"

Ta chân thành nói: "Điện hạ, vì sao phò mã lại muốn hãm hại người?"

"Trong cung này tất cả mọi người đều biết, bệ hạ chỉ có một nhi tử duy nhất là người, phò mã chỉ cần phụ tá người cho thật tốt là được rồi."

Thái tử sửng sốt: "Đúng vậy, tại sao hắn lại làm như vậy?"

"Chẳng lẽ phụ hoàng nghi ngờ ta?"

Ta thiếu chút nữa thì cười ta tiếng, xem đi, người ngu cũng có cái tốt của người ngu.

Chỉ cần đặt đúng vị trí, nó sẽ tự phát huy được uy lực to lớn.

"Điện hạ, ngài cần phải bảo trọng nhiều hơn."

Thái tử mất hồn mất vía rời đi.

Ta đưa theo Hồng Ngọc đi trả lời hoàng hậu.

"Thế nào rồi? Hắn tin chứ?"

"Tin rồi."

"Điện hạ rất đau lòng."

Hoàng hậu cười vài tiếng.

"Thái tử đúng là tuyệt vời."

16.

Không ai biết, trong cung của ta đang giam giữ tên thị vệ ngày đó đã thông d.âm với Lý Hiền phi.

Là Dung phi cho hắn dùng thuốc giả ch.ết.

Ta chọc m.ù hai mắt hắn, ch.ặt đ.ứt tứ chi của hắn.

Lại để cho Dung phi giữ lại mạng cho hắn.

Dung phi hỏi ta: "Vì sao phải để hắn sống?"

Nàng khó hiểu hỏi ta.

Ta biết, nàng muốn hỏi ta vì sao lại muốn tra tấn tên thị vệ này.

Ta nhìn khuôn mặt thị vệ, trong đầu không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Đây là kẻ Ninh An phái tới để bắt cóc ta.

Ta nhớ rất rõ, lúc hắn b.ẻ g.ãy tay chân ta, hắn nói với ta kiếp sau hãy đầu thai cho tốt.

Hôm nay ta đem hết những lời này trả lại cho hắn.

Kiếp sau, nhớ đầu thai cho tốt.

Dung phi nói, hoàng thượng đã trúng độc.

"Độc gì?"

Nàng nở nụ cười: "Độc ảnh hưởng đến khả năng sinh sản."

Ta sửng sốt: "Ý ngươi là, hắn không thể có con nối dõi?"

Nàng gật gật đầu, mặt mang theo nụ cười mơ hồ có phần giống với khi xưa:

"Đúng vậy, đó là chất độc ta đã hạ trước khi xuất cung."

"Mẫu thân ta vốn là thánh nữ Nam Cương, từ nhỏ ta đã đi theo bà học chế độc, trừ ta ra, trên đời này sẽ không còn ai có thể nhìn ra thân thể hắn có bệnh."

"Hắn đã hại cả nhà ta, vậy thì ta muốn hắn phải đoạn tử tuyệt tôn."

Chẳng trách hậu cung lại chỉ có duy nhất một hoàng tử là thái tử.

"Vì sao lại không trực tiếp độc ch.ết hoàng thượng?"

Dung phi trầm ngâm hồi lâu mà chẳng nói gì.

Ta cũng không hỏi lại.

Chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng thượng có thể sinh con hay không không quan trọng, tóm lại nữ nhân trong cung chỉ cần mang thai nhi tử, tất cả đều sẽ là long tử(con của rồng).

Thái tử ngày càng đa nghi.

Hắn bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.

Mà ta lại bí mật nói cho hắn biết, hoàng hậu có thai.

"Mẫu hậu có thai?!"

Thái tử như thể bị ma ám.

Môi hắn run rẩy: "Chẳng trách phụ hoàng lại muốn hãm hại ta."

"Thì ra là có trưởng tử."

Thái y đến bắt mạch đều nói hoàng hậu đã có thai.

Hoàng thượng rất vui mừng, cỏ xanh trên đầu cũng đều biến mất hết.

Hoàng hậu rất quan tâm đến đứa bé này.

Dù sao, nếu bà ta sinh ra hoàng tử, thì nó chính là trưởng tử.

Với tư chất của thái tử, dù bà có sinh ra một tảng đá cũng có thể đăng cơ.

Riêng Dung phi lại nói cho ta biết:

"Trông thì như đang mang thai, nhưng thật ra lại là cổ trùng."

"Bụng sẽ lớn lên từng ngày, nhưng cổ trùng chín rồi sẽ tróc ra."

Hoàng đế vô sinh, hoàng hậu đương nhiên cũng sẽ không có khả năng mang thai.

Cổ này, là Dung phi hạ.

Nàng có lúc cũng sẽ than nhẹ một tiếng, nói rằng cố nhân(người cũ) gặp lại như không hề quen biết.

Ta đưa Dung phi đến bên cạnh hoàng hậu.

"Đây là y nữ của nhà thần nữ, y thuật cực kì cao siêu."

Lúc ban đầu hoàng hậu cũng không tin tưởng nàng, nhưng so sánh vài lần, Dung phi đáng tin cậy hơn thái y, bà cũng từ từ nể trọng Dung phi.

Mỗi lần Dung phi kê đơn, hoàng hậu đều sẽ cho thái y mình tin tưởng kiểm tra một chút, đúng thật rất tốt lại vô hại.

Bà ta làm sao mà biết được, người kê đơn thuốc này cho bà ta, là tỷ muội tốt dung mạo xinh đẹp ngày xưa của bà ta đây.

17.

Sau khi hoàng hậu mang thai, thái tử làm việc càng ngày càng không tốt.

Hắn thậm chí còn đi hỏi hoàng đế, có phải muốn phế mình hay không.

Bị hoàng đế quở trách một trận, cấm túc hắn trong phủ thái tử suy ngẫm lại hành vi của mình, không có việc không được ra ngoài.

Vị trí thái tử của hắn vốn rất vững chắc.

Cho dù cái thai này của hoàng hậu có là thật đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn, một hoàng tử trưởng thành được phong vị thái tử lại đi sợ đệ đệ còn chưa ra đời của mình hay sao?

Huống chi, đâu ai chắc chắn rằng hoàng hậu sẽ sinh được một hoàng tử.

Chỉ là mấy năm nay người ta vẫn hay nói thái tử gặp may mắn mà thôi.

"Nếu thánh thượng còn có con nối dỗi khác, hắn làm sao có thể được phong làm thái tử?"

Thái tử vẫn luôn nơm nớp lo sợ.

Trước kia có Lý Hiền phi chỉ dạy, hắn tốt xấu gì cũng có thể giữ được thể diện.

Sau khi Lý Hiền phi ch.ết, thái tử lại giống như chim sợ cành cong.

Hắn không còn biết phải làm thế nào cho phải nữa rồi.

...

...

Dưới sự chỉ dẫn của hoàng hậu, ta giới thiệu cho hoàng thượng một đạo sĩ.

Mấy năm nay thân thể hoàng thượng ngày càng xấu đi.

Thân là một đế vương, quyền lực danh lợi đều đủ thì sẽ sợ cái gì đây?

Là cái ch.ết.

Bệ hạ cũng không ngoại lệ.

Hắn đã không còn trẻ nữa, loại cảm giác càng ngày càng già yếu này làm cho hắn lo sợ.

Mấy năm nay, hoàng thượng vẫn luôn tìm kiếm tiên nhân.

Hắn cũng giống như những đế vương đã già yếu kia, vẫn mong cầu được trường sinh.

Hoàng thượng bắt đầu dùng phương thuốc của đạo sĩ.

Ông ta thoáng cảm nhận được niềm vui trong một thời gian ngắn, dường như thân thể ông cũng đã khoẻ mạnh trở lại.

Nhưng lại không hề hay biết, đây không khác gì uống thuốc độc để giải khát.

Những niềm vui và sức khoẻ của ông ta hiện tại đều là lấy tuổi thọ sau này của ông ta để đổi lấy.

Hoàng hậu rất hài lòng.

Bà ta đang mang thai con nối dỗi, chỉ cần giải quyết được thái tử, đứa nhỏ này nhất định có thể xưng đế.

Về chuyện cuối cùng bà ta có thể sinh hoàng tử hay không, không quan trọng.

Sinh không ra cũng không sao.

Đổi đứa khác là được.

Hoàng hậu đang đánh cược, ta cũng đang đánh cược.

Trên đời này làm gì có ván cược hoàn hảo không tì vết, chỉ hơn thua xem ai tính toán đỉnh hơn mà thôi.

Trong thư phòng, hoàng thượng hỏi ta:

"Ngươi không sợ trẫm không tin tưởng ngươi sao?"

Trên mặt ta đều là vẻ si tình, sẵn sàng làm tất cả vì tình mà không hối hận.

"Không sợ."

"Bệ hạ là thánh minh thiên tử, tiện thϊếp cả đời này đều là dựa vào sự sủng ái của bệ hạ, làm sao lại có thể giúp cho người khác hại người được!"

"Nhu Gia à, bây giờ trẫm cảm thấy cực kì cô đơn."

Ta tựa đầu vào đầu gối hoàng thượng, ôn nhu nói: "Nhu Gia sẽ luôn ở bên cạnh bệ hạ."