"Haha, Song Nhi, em mau tới đây xem anh gặp được ai này!"
Vân Cảnh Sơ thấy người phụ nữ tới thì gương mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn, anh ta vội vã vẫy tay ý bảo người phụ nữ đi qua đây.
Người phụ nữ nghe vậy thì tò mò đi tới, khi nhìn thấy Lâm Phong thì kinh ngạc che môi đỏ mọng của mình, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
"Lâm Phong, vậy mà lại là cậu!"
"Triệu Song Nhi, mười năm không gặp, cậu thế nào rồi?"
Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên nở một nụ cười.
Người phụ nữ này tên là Triệu Song Nhi, cũng là một bạn học cũ của anh.
Năm đó Triệu Sing Nhi chính là thành viên ban học tập của lớp họ, đồng thời là chủ tịch hội sinh viên, dáng dấp cũng rất thanh tú và xinh đẹp, có thể nói là người tình trong mộng của vô số bạn học nam.
Có điều có một bí mật mà mọi người lại không biết!
Đó chính là Triệu Song Nhi đã từng thích anh, đồng thời cũng đã từng theo đuổi anh, chỉ có điều khi đó anh và Trần Y Nặc đang yêu nhau, nên đương nhiên là từ chối Triệu Song Nhi.
Nhớ lại những năm tháng tươi đẹp qua, trong lòng Lâm Phong không khỏi bùi ngùi.
"Má ơi, mấy năm nay cậu đã đi đâu thế? Sao làm thế nào cũng không liên lạc được với cậu, còn tưởng là cậu xảy ra chuyện gì đó!"
Triệu Song Nhi vung nắm đấm nhỏ, nhẹ nhàng đấm một cái vào lồ ng ngực của Lâm Phong, khuôn mặt thanh tú mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện ra trông cực kỳ bắt mắt.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Trên mặt Lâm Phong vẫn luôn là nụ cười không thay đổi.
Triệu Song Nhi nghe vậy còn muốn hỏi tiếp thì lúc này Vân Cảnh Sơ bên cạnh lại lắc đầu chế nahoj nói:
"Anh Phong của chúng ta bây giờ thành cái dạng này, em nói xem còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ? Vừa rồi anh còn muốn giới thiệu công việc
cho cậu ấy đây! Đáng tiếc là anh Phong lại không muốn."
Triệu song Nhi nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó mới lập tức quan sát kỹ lại Lâm Phong.
Nhìn vẻ mặt u sầu của Lâm Phong cùng với bộ quần áo cũ kỹ mặc trên người, lúc này cô ta như hiểu ra được điều gì đó.
Đôi mắt long lanh của cô ta còn mang theo một chút phức tạp.
Năm đó, Lâm Phong chính là nhân vật làm mưa làm gió ở địa học Kim Lăng, được mọi người công nhận là nam thần.
Khuôn mặt đẹp trai mê người khiến cho rất nhiều giáo viên đều ưu tiên chiếu cố anh, có không biết bao nhiêu cô gái yêu thích, bao gồm cả chính cô ta cũng coi Lâm Phong là nam thần!
Khi ấy cô ta chỉ cần một câu nói của Lâm Phong là cũng sẽ đỏ bừng mặt lên!
Bây giờ vật đổi sao dời, nam thần năm đó lại trở thành bộ dạng nghèo túng như vậy!
Tuy thoạt nhìn Lâm Phong càng có thêm khí chất đẹp trai, nhưng trong lòng Triệu Song Nhi lại không có cảm giác đặc biệt gì cả.
Cô ta đã không phải là cô gái nhỏ mê mẩn những anh trai đẹp như xưa nữa rồi, lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, điều khiến cô ta càng chú trọng hơn chính là mạng lưới giao thiệp, là sự giàu có và việc có thể mang đến lợi ích gì cho bản thân mình hay không.
Nói cách khác, bây giờ khi kết bạn cô ta thường đặt lợi ích lên hàng đầu!
Có điều suy cho cùng cũng là bạn học cũ, Triệu Xong Nhi cũng không có biểu hiện ghét bỏ, nhưng cuối cùng cũng không còn nhiệt tình như vừa rồi nữa!
"Lâm Phong, nếu cậu thất nghiệp thì có thể chấp nhận giúp đỡ của Cảnh Sơ, cậu cũng biết gần đây tìm việc rất khó đó! Sống chết giữ thể diện sẽ khổ sở đó, không cần thiết đâu."
"Tôi sẽ cân nhắc."
Lâm Phong nhìn thấu sự thay đổi của Triệu Song Nhi, anh khế thở dài trong lòng.
Có một số việc, một vài người, một khi đã là quá khứ thì sẽ mãi là quá khứ.
Cũng khó mà trở lại được như lúc đầu, cũng không thể tìm lại được cảm giác lúc trước.
"Được rồi, hôm nay hai người các cậu tới trường học làm gì thế?"
Lâm Phong đổi chủ đề câu chuyện.
"Đây không phải là lúc trường học muốn chọn một sinh viên ưu tú sao? Thế nên chủ nhiệm lớp đã liên lạc với tôi và Song Nhi, để chúng tôi làm ban đại biểu tới tham dự."
Vân Cảnh Sơ cười đáp, không hề che giấu vẻ đắc ý trong mắt.
Đây chính là một chuyện đáng để kiêu ngạo!
Đại học Kim Lăng là đại học trọng điểm trong top 5 cả nước, bồi dưỡng vô số kể nhân tài ở các lĩnh vực các nghành nghề khác nhau, có thể nổi bật giữa vô số nhân tài xuất chúng và trở thành cựu sinh viên xuất sắc là điều không hề dễ dàng.
Từ điểm này có thể thấy được, hẳn là Vân Cảnh Sơ và Triệu Song Nhi làm ăn rất tốt, nếu không phải là nhân tài kiệt xuất thì cũng là người có khối tài sản hơn trăm triệu.
"Lâm Phong, chủ nhiệm đang đợi tôi và Vân Cảnh Sơ, nên thôi không nói nữa, nếu có cơ hội thì sau chúng ta trò chuyện tiếp."
Triệu Song Nhi xua tay, chuẩn bị rời đi.
Thấy Lâm Phong lăn lộn thảm hại như vậy, cô ta hoàn toàn không có ý nghĩ muốn giao tiếp thê,.
"Đúng đúng đúng! Chủ nhiệm còn đang chờ bọn tôi, tôi xuýt nữa thì quên mất đây! Ha ha ha..."
Vân Cảnh Sơ cười cười nói.
Lâm Phong do dự trong phút chốc, sau đó mượn giấy bút từ sinh viên đi ngang qua, viết số điện thoại của mình ra rồi đưa cho hai người bọn họ.
"Đây là số điện thoại hiện tại của tôi, sau này có thể liên hệ thêm để giúp đỡ lẫn nhau."
Lâm Phong khác với Vân Cảnh Sơ, anh vẫn khá quý trọng tình cảm bạn bè năm đó. Bây giờ quay về, nghĩ có thể giữ liên lạc với mọi người và đi nhiều nơi hơn chút.
Triệu Song Nhi nhìn tờ giấy, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng vẫn nhận lấy.
Vâm Cảnh Sơ nhận lấy nhìn một cái rồi thuận tay vứt thẳng vào thùng rác ven đường, sau đó anh ta móc một tấm danh thϊếp từ trong ví ra nói:
"Lâm Phong, không phải tôi khinh thường cậu, những cũng không cần phải nói từ giúp đỡ lẫn nhau đúng không?"
"Với cả, tờ giấy này của cậu thực sự quá kém rồi! Cái danh thϊếp này của tôi, công việc mà tôi vừa nói với cậu vẫn còn có hiệu lực, nếu cậu nghĩ thông suốt rồi thì có thể gọi điện cho tôi."
"Được!"
Lâm Phong nhận tấm danh thϊếp rồi mỉm cười gật đâu.
Nhìn hai người dần đi xa.