Tiệc rượu được tổ chức ở một nhà hàng mới khai trương ở gần Thiên Hà Nam Thành, văn phòng kiến trúc LAB đặt bao hết.
Tôn Miêu đang đứng chờ ở chỗ ký tên ngoài cửa, cô ấy nhiệt tình vẫy tay với Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư.
Sau một hồi giới thiệu, Tôn Miêu mời hai người đi ký tên.
Diệp Thanh Đường cầm bút lên ký tên, vừa ký cô vừa đánh giá. Lúc này, đang đứng tiếp đón khách ở chỗ ký tên là một người đàn ông đi giày da, cô nhận ra, là một trong những người sáng lập cô từng thấy trên trang chủ chính thức của LAB, tên là Sở Dự, là bạn học đại học của Ứng Như Ký.
Diệp Thanh Đường thuận miệng hỏi Tôn Miêu: “Không nhìn thấy thầy Ứng của các cô nhỉ?”
“Thầy Ứng đang ở đằng sau nói chuyện với mọi người.”
Ký tên xong, Tôn Miêu dẫn hai người vào bên trong: “Đồ ăn trong tiệc rượu đều là tự lấy, đến lúc tám giờ sẽ có dàn nhạc biểu diễn……”
Cô ấy còn chưa dứt lời thì đã có một đồng nghiệp nữ lại đây nói bên điều khiển chương trình kia cần người giúp, thế là bèn rời đi trước, bảo các cô cứ tự nhiên.
Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư đi đến quầy bar, gọi một ly rượu, hai cô ngồi trên chiếc ghế chân cao, ánh mắt đầy do dự.
Trong đám người cách đó không xa, Diệp Thanh Đường đã phát hiện ra Ứng Như Ký.
Trong tiếng người ồn ào, Ứng Như Ký lại thong dong đáp lời.
Diệp Thanh Đường nghĩ đến ngay cái từ “Hòa vào mà khác biệt” để hình dung.
Nhìn chằm chằm một chốc, Diệp Thanh Đường thu tầm mắt lại, sau đó lại còn giúp Ngũ Thanh Thư tìm kiếm xem trong đây có nam khách quý nào nhìn thuận mắt không.
Cô trông thấy một người, khuỷu tay khẽ chọc vào Ngũ Thanh Thư: “Người kia thế nào?”
“Đừng. Gu ăn mặc thật là kém, áo sơ mi và vest hoàn toàn không ăn khớp.”
“…… Người kia?”
“Tôi không thích đàn ông để râu.”
“Người bên kia?”
“Cơ bắp có hơi ghê.”
Diệp Thanh Đường cười gần chết: “Vậy chỉ có một người có lẽ miễn cưỡng phù hợp với thẩm mỹ của cậu.”
Ngũ Thanh Thư dùng ánh mắt hỏi cô, ai?
Diệp Thanh Đường hất hất cằm về phía người ở chỗ ký tên: “Người kia. Tên là Sở Dự, là một trong những người sáng LAB.”
“Tuổi không nhỏ nhỉ?”
“Ừm…… 33 thì phải, tôi đoán vậy.” Đây là cô căn cứ vào tuổi của Ứng Như Ký mà đoán.
“Không có hứng thú với đàn ông già.” Độ xinh đẹp của cô Ngũ tỷ lệ thuận với độ độc miệng.
“……”
Ngũ Thanh Thư ý thức được gì đó: “Xin lỗi, tôi vô ý.”
Diệp Thanh Đường nhún vai.
Các cô hiểu thấu nhau quá mức, Phương Thiệu với Ngũ Thanh Thư: “tên đàn ông già nào đó” với Diệp Thanh Đường, tất cả đều là huyệt chết, một câu nói cũng là độc tính cực mạnh.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Diệp Thanh Đường chú ý đến Ứng Như Ký đang cười gật đầu, từ giữa đám người kia đi ra.
Anh không đi đến trước khu ký tên hội họp với Sở Dự, mà là đi về sau.
Diệp Thanh Đường nuốt ngụm rượu xuống, sau đó lập tức bỏ ly rượu ra rồi xuống khỏi chiếc ghế chân cao: “Tôi phải hành động rồi.”
“…… Hành động gì?”
“Lát nữa giải thích với cậu sau.”
Diệp Thanh Đường đi qua đám người, có người đi lên trước hai bước chặn đường muốn làm quen với cô, cô vội vàng nghiêng người, chỉ nói một câu “Xin lỗi, tôi đang vội”, không rảnh để ý mà từ chối ngay.
Cô quẹo một phát, đằng trước là một cái hành lang đi thông ra cửa sau, liếc mắt một cái nhìn sang, nhưng không còn nhìn thấy bóng người kia đâu nữa.
Theo lý mà nói thì sẽ không mất dấu.
Cô dừng bước, nhìn xung quanh.
Chợt có cảm giác, cô bỗng ngẩng đầu —— Chỗ lan can trên tầng hai, Ứng Như Ký đang hơi dựa vào đó, cụp mắt nhìn xuống dưới.
Ánh mắt kia khiến cô có chút không thể suy xét được.
Hình như anh đã đứng đó một lát rồi, có lẽ cũng đã thu vào trong mắt hành động tìm kiếm của cô.
Diệp Thanh Đường đón lấy ánh mắt của anh mà đi đến chỗ bậc thang, đi từng bước từng bước lên trên.
Đi đến cạnh Ứng Như Ký, lưng Diệp Thanh Đường dựa vào lan can, cô cười nói: “Thầy Ứng, lại gặp mặt rồi.”
“Tôn Miêu mời cô đến?” Giọng điệu của Ứng Như Ký giống câu trần thuật hơn.
“Đúng rồi. Bố tôi có việc đi công tác, nếu không tôi sẽ đến cùng ông ấy. Chẳng qua là, nếu tôi đến cùng với bố tôi thì có phải sẽ không thấy được biểu cảm thú vị như vậy của thầy Ứng hay không.”
“Tôi có biểu cảm gì cơ?” Giọng của Ứng Như Ký bằng phẳng như đã từng bị ủi phẳng vậy, không nghe ra được cảm xúc gì.
“Biểu cảm gì nhỉ.” Diệp Thanh Đường nghiêng đầu, chăm chú nhìn trạng thái ra vẻ nghiêm túc quan sát của anh.