Lục Thời Yến nói: “Ta nghe Lương đại nhân bảo ăn cơm trưa xong là sẽ tiếp tục lên đường, sợ ngươi lo liệu không hết việc, ta có thể giúp gì không?”
Nếu trong thời gian quy định mà không tới nơi lưu đày, không riêng gì phạm nhân bị xử phạt, ngay cả quan sai cũng bị trừng phạt.
Chiều này quyết định lên đường, Giang Đường Đường không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng đưa mấy con sói còn lại cần xử lý cho Lục Thời Yến, đợi đến khi xử lý hai con sói trên tay xong liền nhanh chóng rửa nước, lén cầm một ít hương liệu ra, trộn lẫn với vài củ cải bỏ vào nồi hầm.
Hai con sói, cộng thêm hai mươi cây củ cải cỡ lớn, hầm đầy hai cái nồi to, đã đủ để ăn giữa trưa.
Còn mấy con sói kia, Giang Đường Đường không định ăn luôn một lần.
Nàng thái từng miếng thịt để hầm cháo cho mấy đứa nhỏ, còn lại thì dùng muối tẩm ướp lên, định chờ đến tối khi mọi người được nghỉ sẽ dùng một phần làm thịt kho, còn phần khác để làm thịt khô.
Hai người cùng nhau bận việc nên làm mọi chuyện cũng rất nhanh. Rất nhanh hai người đã chia thịt sói xong xuôi, ướp muối xong rồi bỏ vào thùng gỗ.
Đương nhiên, muối và thùng gỗ đều là mượn của quan sai.
Hai người thoải mái chia hai con sói ra mời bọn họ cùng ăn. Số thịt sói còn lại nói không chừng còn sẽ phân cho quan sai ăn, vì vậy các quan sai cũng không ngại cho bọn hắn một chút chỗ tốt.
Chờ thịt sói ướp xong, thịt sói trong nồi cũng hầm chín.
Thịt sói hôm nay, Giang Đường Đường không chỉ lén thả hương liệu ngũ vị hương, sau khi thịt sói ngâm qua nước còn lặng lẽ dùng rượu xào qua, cho nên thịt sói trong nồi không có một chút vị tanh nào, không chỉ không tanh mà còn vô cùng thơm.
Mở nắp nồi ra, mùi hương liền theo phòng bếp bay ra ngoài, phạm nhân trong trạm dịch đều xao động lên.
Có người liếʍ môi, duỗi dài cổ về phía phòng bếp nói: “Nàng dâu béo của Lục gia lại đang làm đồ ăn ngon gì thế? Sao mà lại thơm như vậy?”
“Vừa rồi ta thấy bọn họ cầm mấy con sói trở về, chắc chắn là đang hầm thịt sói.”
Lục Anh Huân căm giận nói: “Chúng ta đến lương thực thô đều ăn không đủ no, bọn họ lại có thể cùng quan sai ăn thịt sói, con mẹ nó thật là không công bằng.”
Có người chướng mắt sắc mặt nhị phòng Lục gia: “Vậy thì có thể làm sao bây giờ? Ai bảo ngươi không có chiêu thức bản lĩnh như người ta. Hơn nữa, thịt sói kia là vợ chồng trẻ người ta mang về, bọn họ ăn là sai sao? Hôm qua Lâm đại tẩu nhờ các ngươi hỗ trợ ngươi lại không đi. Nếu mà đi thì có khi thịt sói hôm nay sẽ có phần của các ngươi.”
Lục Anh Huân nói: “Chu Lỗi, ngươi nịnh hót cháu dâu ta cũng vô dụng thôi, cháu trai và cháu dâu kia của nhà ta đều là kẻ vắt cổ chày ra nước, có đồ ăn còn không muốn chia cho chúng ta thì sẽ càng không cho các ngươi.”
Chu Lỗi và Lục Anh Huân giống nhau, đứng hàng lão nhị ở Chu gia, vẫn luôn chướng mắt Lục Anh Huân, nghe vậy khinh miệt mà liếc mắt nhìn Lục Anh Huân một cái, nói: “Ta cũng chỉ nói lời công bằng mà thôi, cũng không phải là muốn chỗ tốt gì.”
“Được rồi, ngươi đừng giả bộ thanh cao, ta còn không biết ngươi sao, đến mẹ ruột mà còn có thể lấy ra để đổi chỗ tốt, còn nói ——”
Lục Anh Huân còn chưa nói xong đã bị Chu Lỗi đấm một quyền đến ngã xuống mặt đất.
“Ngươi cho rằng trước kia ở kinh thành, mọi người thật sự kính trọng ngươi sao? Chẳng qua là nể mặt mũi đại ca ngươi mà không so đo với ngươi mà thôi. Nếu mà không có đại ca ngươi, với một kẻ bất lực như ngươi thì căn bản sẽ không có người để ý đến ngươi!”
Chu Lỗi nói xong, lại là một quyền đánh qua.
Lục Anh Huân ghét nhất chính là người khác hạ thấp hắn mà đi ca ngợi đại ca hắn, vì vậy lập tức đánh lại Chu Lỗi.
Tuổi tác hai người không khác nhau lắm, nhưng Chu Lỗi là võ quan, hoàn toàn không cùng cấp bậc với một kẻ sống mơ màng trong ôn nhu hương mỗi ngày như Lục Anh Huân, vì vậy Lục Anh Huân chỉ có thể chịu bị đánh.