Giang Đường Đường cũng không quản hắn nhiều, nhích lại gần đống lửa một chút, sau đó vùi đầu vào đầu gối ngủ tiếp.
Vừa rồi nàng đã lén tiến vào không gian, lấy áo từ trong máy giặt ra để thay, sau đó ném bộ áo đang ướt đẫm trên người vào máy giặt.
Tuy rằng như vậy thì ngủ không thoải mái, nhưng bởi vì quần áo đã khô nên cũng không còn khó chịu như vậy. Hơn nữa ban ngày đã đi một ngày, buổi tối còn trải qua chuyện rơi xuống vực kinh tâm động phách này, nàng thật sự là vô cùng mệt, vì thế rất nhanh đã ngủ.
Bên kia, cuối cùng thì đội ngũ lưu đày cũng đi đến trạm dịch rồi dàn xếp xong xuôi.
Nhóm quan sai xử lý đơn giản một chút, vẫn phân phát lương khô cho đoàn người như trước, người đại phòng Lục gia lại không ăn nổi.
Tô thị quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin: “Đại nhân, con trai và con dâu của ta rơi xuống đáy vực, có thể khai ân cho chúng ta đi xuống tìm bọn họ được không?”
Lương Gia Mân nghĩ đến một tay trù nghệ của Giang Đường Đường, còn có Lục Thời Yến anh dũng khi gϊếŧ sói, trong lòng dâng lên sự tiếc hận nên không răn dạy bà ấy mà nói: “Không biết vách núi kia cao hay không, bên ngoài lại đen như mực, còn đang có mưa, ngươi chỉ là một phụ nhân thì có thể tìm như thế nào?”
“Ta có thể đi tìm ca ta!” Lục Thời Lễ cũng quỳ xuống cạnh Tô thị: “Đại nhân, cầu xin ngươi, để cho chúng ta đi tìm đại ca ta đi!”
“Còn có ta!” Lục Tri Hi cũng quỳ xuống cầu xin.
Lương Gia Mân đánh giá mấy người một chút rồi nói: “Không được, cho dù ba người các ngươi đều đi thì cũng đều là người già yếu đuối với bệnh tật, sẽ không tìm thấy người mà còn gây thêm phiền.”
Khi tránh né bầy sói tấn công, Lục Tri Hi té ngã một cái, hiện tại đi lại đều khập khiễng. Ngày mai lên đường cũng là vấn đề, càng đừng nói dầm mưa sờ soạng đi xuống đáy vực tìm người.
Mà Lục Thời Lễ đã bị thương khi vật lộn với bầy sói. Tuy rằng sau khi băng bó đã ngừng chảy máu, nhưng hiển nhiên cũng không thích hợp đi tìm người.
Tô thị không bị thương, nhưng lại chỉ là một phụ nhân yếu đuối.
Bà ấy nhìn về phía nam đinh của nhị phòng và tam phòng Lục gia xin giúp đỡ: “Nhị bá, tam bá, có thể làm phiền các ngươi cùng ta đi tìm Thời Yến được không?”.
Lục Anh Huân không chút suy nghĩ liền lắc đầu nói: “Đại tẩu, vách núi kia cao như vậy, người ngã xuống thì sao có thể sống được? Đã mất mấy cái mạng người, ngươi còn muốn chúng ta đi chịu chết, sao ngươi lại ác độc như vậy?”
Trần thị cũng trề môi nói: “Đúng vậy, khi có chỗ lợi thì không nhớ rõ trưởng bối chúng ta, không nhớ tình thân, cả nhà các ngươi trốn đi ăn đồ ngon rồi phân chúng ta ra. Hiện tại cần chúng ta thì tới nhận thân, thật là không biết xấu hổ.”
Tô thị tức giận đến cả người run rẩy: “Cho dù là lúc trước chúng ta đã chia nhà, nhưng vừa rồi gặp gỡ bầy sói, Yến Nhi cũng không mặc kệ các ngươi. Nếu không phải hắn che chở các ngươi thì các ngươi còn có thể sống sót được sao?”
“Nhị bá mẫu, nếu không phải lúc ấy đại ca kéo ngươi một cái thì ngươi sẽ như Đại Lang của Phương gia, bị sói hoang kia cắn xé, sao giờ ngươi có thể như vậy được?”
Lục Tri Hi hít cái mũi, nói: “Còn có nhị bá, vì sao trên người nhị ca lại có vết thương? Còn không phải là vì cứu ngươi nên bị sói cắn sao? Sao các ngươi lại có thể như vậy?”
Lục Anh Huân và Trần thị bị Lục Tri Hi vạch trần bộ mặt thật thì đều vô cùng tức giận.
Lục Anh Huân gân cổ nói: “Ta có bảo bọn họ cứu sao? Sao bọn họ lại biết ta chạy không thoát?”
Trần thị còn chỉ vào vết thương trên mặt, nói: “Rõ ràng ta có thể tránh thoát con sói kia, chính là hắn xen vào việc của người khác mà tới kéo ta, làm hại ta ngã xuống mặt đất một cái khiến mặt ta có một lỗ hổng như vậy. Ta không tìm hắn tính sổ đã là may rồi, ngươi còn đến trước mặt ta nói ân tình, thật là chưa thấy qua người không biết xấu hổ như các ngươi.”