Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 37: Vui Sướng Khi Người Gặp Họa

Vì thời gian gấp gáp nên Giang Đường Đường đυ.c một lỗ rất lớn ở giữa bánh bột bắp. Như vậy sẽ nhanh chín hơn.

Chẳng qua mặc dù là như vậy thì khi bánh bột bắp vừa mới chưng xong, quan sai đã hô to xuất phát. Hai người luống cuống tay chân bỏ bánh bột bắp còn nóng hổi vào túi, sau đó vội vàng lên đường, căn bản không có thời gian ăn.

Trần thị vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Có người ấy mà, lúc nào cũng thích hơn thua. Chính mình lăn lộn còn chưa tính, còn lôi kéo nương cùng nhau lăn lộn. Hiện tại thì tốt rồi, làm nương lớn tuổi mà sáng nay chưa ăn được một ngụm lương khô, hiện tại còn phải đi một ngày đường, phải làm sao bây giờ!”

Vừa rồi khi quan sai phát lương khô, nghe nói Giang Đường Đường muốn tự làm đồ ăn cho đại phòng thì trong lòng bà ta vô cùng bất mãn.

Nhưng thấy Giang Đường Đường bận rộn tới đầu đầy mồ hôi, kết quả còn chưa được ăn đã phải xuất phát, trong lòng bà ta liền cảm thấy rất sung sướиɠ.

Không chỉ Trần thị, những phạm nhân bị lưu đày bên cạnh cũng âm thầm vui sướиɠ ở trong lòng,

Hai ngày nay nhìn Giang Đường Đường lúc thì hái quả dại, lúc thì đào củ mài, lúc nữa lại nấu cơm lấy lòng quan sai, làm quan sai vốn dĩ không thích nàng cũng thay đổi thái độ, trong lòng bọn họ đã sớm không thoải mái.

Hiện tại thì tốt rồi, bận rộn đến mức mặt xám mày tro nhưng vẫn còn chưa được ăn thì đã phải xuất phát!

Ngay cả Lục Tri Hi cũng xoa bụng, oán hận trừng mắt nhìn Giang Đường Đường: “Đều tại ngươi muốn thể hiện, ta đều phải chết đói!”

“Tri Hi!” Lục Thời Yến lạnh lùng nói: “Xin lỗi tẩu tử của muội ngay!”

“Huynh thế mà lại vì nàng mà mắng ta!” Lục Tri Hi lớn như vậy nhưng chưa từng bị đại ca mắng, lập tức ấm ức khóc lớn nói: “Hơn nữa, nàng thì tính là tẩu tử gì chứ, năm đó nếu không phải nàng không biết xấu hổ hạ dược làm bẩn huynh, ỷ vào bọn nhỏ trong bụng tới cửa làm ầm ĩ, một hai phải bắt huynh cưới nàng thì chúng ta sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành sao?”

Lục Thời Yến trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đó cũng là do ta đã làm sai, không phải do nàng sai, mau xin lỗi!”

Lục Tri Hi nghẹn ngào một chút, lớn tiếng nói: “Ta không!”

Nói xong liền quay đầu chạy đi.

“Tri Hi!” Tô thị không tán thành nhìn con trai một cái, lại thở dài, sau đó vội đuổi theo con gái.

“Đại ca!” Lục Thời Lễ nắm chặt tay, thất vọng nhìn Lục Thời Yến nói: “Huynh thay đổi rồi!” Nói xong cũng nổi giận đùng đùng chạy đi.

“Bọn họ không hiểu chuyện! Ngươi đừng đặt những lời kia vào lòng.” Lục Thời Yến rũ mắt nhìn Giang Đường Đường nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ngươi…… đừng tức giận!”

Giang Đường Đường không để bụng nói: “Cũng không phải là do huynh sai, huynh xin lỗi ta làm cái gì? Hơn nữa ta cũng không tức giận!”

Nếu bọn họ không muốn ăn thì buổi tối bảo quan sai tiếp tục phát lương khô cho bọn họ là được!

Nàng tức giận làm gì chứ.

Chẳng qua nàng vẫn là quá lương thiện! Phải sửa!

“Ta sẽ bảo nàng xin lỗi ngươi!” Lục Thời Yến nói xong liền không nhiều lời, dẫn theo hai con trai tiếp tục lên đường.

Giang Đường Đường trợn trắng mắt ở trong lòng.

Nàng mới không cần lời xin lỗi, nàng chỉ cần quản chính mình, về sau không xen vào chuyện của người khác là được.