Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 34: Ăn Cơm Mềm

Lục Thời Yến ngồi ở bên cạnh mấy đứa nhỏ, vẫn chưa ngủ, khi Giang Đường Đường đẩy cửa vào, hắn đang dùng tay thử độ ấm trên trán bọn nhỏ, trên mặt mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.

Nhưng sự dịu dàng này đã biến mất khi nhìn thấy Giang Đường Đường, lại lần nữa biến trở về khối băng sống.

Giang Đường Đường: “……”

Tuy rằng nàng biết mình lớn lên vừa béo lại xấu, nhưng cũng không cần phải làm như vậy chứ!

Giang Đường Đường hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lục Điềm Điềm, đặt bánh củ mài ở trước mặt cô bé, khi đang định duỗi tay nhéo mũi cô bé thì Lục Thời Yến duỗi tay ngăn nàng lại.

“Con bé quá mệt mỏi, để đứa nhỏ ngủ đi!”

Nghĩ lại người lớn như mình còn suýt chút nữa ăn không tiêu, huống chi là bọn nhỏ, trong lòng Giang Đường Đường dâng lên một mảnh chua xót, từ bỏ tâm tư đánh thức đứa nhỏ.

Nàng lấy chén nhỏ từ trong bao quần áo ra, từ chén lớn chia cơm vào chén nhỏ cho chính mình, còn lại đưa cho Lục Thời Yến nói: “Mau ăn, ăn xong ta còn đi trả chén.”

Lục Thời Yến ngước mắt nhìn nàng, cũng không nhận lấy.

Tuy rằng hai ngày nay Giang Đường Đường đã cố gắng thay đổi hình tượng của chính mình trong mắt mọi người, nhưng hiển nhiên Lục Thời Yến vẫn không tin nàng có thể hào phóng chia cơm cho hắn ăn.

Dù sao trước kia nàng chỉ vì một ngụm ăn mà làm không ít chuyện kỳ lạ ác độc.

Giang Đường Đường cố ý nói: “Làm gì? Thế tử gia cảm thấy ăn cơm mềm mất mặt sao?”

“Không phải cảm thấy mất mặt, ta đã không còn là thế tử.” Cuối cùng Lục Thời Yến cũng đưa tay ra cầm chén. Nhưng lại không ăn, mà là nhìn Giang Đường Đường ăn, rõ ràng sợ nàng ăn không đủ.

“Huynh mau ăn đi, đừng quan tâm tới ta. Ta cảm thấy béo làm cái gì cũng không tiện, cho nên có ý giảm béo, về sau đều sẽ ăn ít.”

Giang Đường Đường quyết định tiêm một liều thuốc dự phòng cho hắn trước, miễn cho ngày nào đó nàng đột nhiên gầy xuống thì hắn lại giật mình.

Thấy hắn vẫn không ăn, Giang Đường Đường lại lấy ra vài cái màn thầu giấu ở trong lòng ngực, nhét trong bao quần áo nói: “Ta đã để lại đồ ăn cho tổ mẫu và nương, huynh không cần tiết kiệm cho bọn họ”

Lúc này Lục Thời Yến mới cầm đũa ăn, chỉ ăn một ngụm liền bất ngờ dừng đũa.

Có lẽ hắn đã hiểu tại sao chỉ vì làm mấy bữa cơm mà quan sai đã thay đổi ấn tượng về Giang thị.

Tay nghề này thật sự quá tốt. Có thể so với ngự trù ở trong cung.

“Vất vả cho ngươi rồi!”

“Đều là người một nhà, nói gì tới vất vả chứ!”

Giang Đường Đường không để bụng xua tay, nhanh chóng tiêu diệt cơm chiên thịt khô trong chén.

Ăn xong một chén cơm nhỏ, thật sự không đủ cho cái dạ dày lớn của nàng.

Nhưng nghĩ vừa rồi nàng đã ăn một cái màn thầu, màn thầu và cơm đều là thứ dễ mập, ăn một chút là được.

Nếu lát nữa thật sự cảm thấy đói thì trộm uống chút sữa bò và ăn chút trái cây!

Trong khi nàng giãy giụa, Lục Thời Yến duỗi tay to lại đây: “Ta còn có cơm chưa ăn qua!” Nói xong muốn chia cơm cho nàng.

Giang Đường Đường vội vàng ngăn lại: “Không cần! Ta đã ăn no rồi!”

“Thật sự no rồi sao?” Lục Thời Yến dùng đôi mắt đen sâu như mực nhìn chăm chú vào nàng, thấp giọng hỏi.