Ngay lập tức mùi thơm truyền khắp trạm dịch, dù là quan sai trông coi bên ngoài hay đang nghỉ ngơi trong phòng đều đứng ngồi không yên vì mùi hương này.
Khi Giang Đường Đường đang nấu cơm ở nhà bếp, Giang Thải Vi cũng tìm được một tên quan sai ở trạm dịch.
Nàng ta lấy ra một tờ ngân phiếu đưa qua nói: “Tiểu ca, có thể làm phiền ngươi chuẩn bị cho ta một chút thuốc bột không.”
Quan sai râu cá trê kia híp mắt nhìn khắp người Giang Thải Vi, nói: “Muốn thuốc gì? Người trong nhà bị bệnh à?”
Giang Thải Vi ghê tởm với ánh mắt của hắn, nhưng nghĩ đến âm mưu của mình liền cố nén ghê tởm nói: “Đúng vậy, nam nhân nhà ta bị thương, mỗi đêm đều đau không ngủ được, ngươi có thể lấy cho ta một chút thuốc bột làm buổi tối hắn có thể ngủ ngon được không?”
Quan sai râu cá trê có chút không tha đẩy lại ngân phiếu: “Ngươi muốn ta lấy thuốc bột để giúp ngươi chạy trốn sao? Không thể được, nếu như bị điều tra ra thì chính là chuyện phải rơi đầu.”
“Ta đâu dám chạy trốn chứ!” Giang Thải Vi õng ẹo nói: “Thật sự là nam nhân của ta buổi tối không ngủ được, ngươi giúp ta một chút được không, chỉ cho ta một chút thì tốt rồi, chỉ một chút sao có thể mê được vài vị quan sai? Hơn nữa, một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể chạy trốn khỏi núi rừng hoang vu này?”
Quan sai không có khả năng tin lời nàng ta nói.
Nhưng nhìn Giang Thải Vi lớn lên trắng nõn, làm nũng lên thật sự làm xương cốt người mềm mại, trong lòng ngứa ngáy.
Hắn ôm người vào trong lòng ngực, tay không thành thật vói vào trong quần áo của nàng ta: “Thật sự vì nam nhân?”
Giang Thải Vi ghê tởm muốn phun, nhưng nghĩ đến hình ảnh Giang Đường Đường dựa vào Lục Thời Yến kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mình, cố nén xúc động đẩy người ra nói: “Thật sự, cầu xin đại ca giúp đỡ, được không.”
“Nam nhân ngươi không phải bị thương thân mình mà là bị thương phía dưới phải không?” Quan sai vừa nói vừa dẫn theo Giang Thải Vi đến phòng trống bên cạnh.
Trong lòng Giang Thải Vi khẩn trương, kề sát chân tường không chịu đi: “Đại ca, ngươi xem chuyện thuốc bột ……”
“Đừng nóng vội, chỉ cần làm đại gia ta sung sướиɠ, cho dù làm hỏng quy củ thì ta cũng sẽ giúp ngươi làm được. Chẳng qua trừ bỏ ta thì sẽ không có người dám đưa thuốc gây mê cho phạm nhân lưu đày ……”
Ý của tên quan sai này rất rõ ràng, nếu không cho hắn chiếm tiện nghi, vậy xem như tiêu tiền cũng không thể mua được thuốc gây mê.
Giang Thải Vi cảm thấy ngón tay của hắn ghê tởm giống như rắn độc di chuyển ở trên người nàng ta, nàng ta muốn lấy lại ngân phiếu rồi lập tức rời đi.
Nhưng trên đường lưu đày đúng là thời cơ tốt để gϊếŧ người.
Hơn nữa người chết ở trên đường lưu đày thì quan sai cũng sẽ không truy cứu nguyên nhân. Chỉ biết tùy tiện báo kết quả công tác lên phía trên.
Nghĩ đến Lục Thời Yến vừa rồi lạnh mặt giữ gìn Giang Đường Đường, Giang Thải Vi cuối cùng không đẩy nam nhân kia ra.
Nam nhân làm việc ở trạm dịch hẻo lánh này không biết đã gặp qua bao nhiêu phu nhân nhà giàu bị lưu đày.
Người nào khi bắt đầu không phải đòi giữ gìn trinh tiết? Nhưng chỉ vì một miếng ăn, vì sống sót mà cuối cùng cũng giống như kỹ nữ thanh lâu?