Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 30: Tới Trạm Dịch

Chọc giận Giang Thải Vi xong, Giang Đường Đường cảm thấy rất vui sướиɠ, cảm thấy có sức lực đi đường.

Nàng mang theo Lục Điềm Điềm dần tụt xuống cuối đội ngũ, chờ khi không có người chú ý tới các nàng thì nàng mới lấy túi nước đựng sữa bò ấm ra đưa cho cô bé, lại chớp mắt với cô bé.

Lục Điềm Điềm uống một ngụm, hai mắt lập tức trừng lớn. Nhưng không có ra tiếng, yên lặng uống lên vài ngụm liền trả ấm nước lại cho Giang Đường Đường.

Giang Đường Đường thấy ngoài miệng cô bé dính sữa bò liền nhanh tay dùng cổ tay áo lau đi, sau đó lại làm động tác giữ bí mật.

Lục Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu. Cô bé thấy không cho cha và các ca ca, Lục Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Nương, không cho các ca ca uống sao?”

Hai ca ca trông rất đáng thương, nghe nói tối qua bọn họ còn sinh bệnh.

Giang Đường Đường cũng muốn đưa cho hai thằng nhóc cứng đầu kia uống, nhưng nàng cũng bất đắc dĩ, hai đứa nhỏ kia không muốn thân thiết với nàng, căn bản không chịu để ý tới nàng.

Hơn nữa lại còn rất cứng đầu.

Rõ ràng tối hôm qua phát sốt, hôm nay cũng không có tinh thần, nhưng khi Lục Thời Yến muốn cõng bọn họ thì hai đứa lại không muốn, kiên trì muốn tự mình đi.

Ngoài tính tình quật cường thì còn rất thông minh, không ngốc nghếch và dễ lừa như Điềm Điềm.

Nếu như hai đứa nhỏ kia hỏi nàng sữa bò ở đâu ra thì nàng phải giải thích như thế nào?

Giang Đường Đường chỉ có thể nói: “Tối hôm nay sẽ tới trạm dịch, nương sẽ nói với quan sai trước, về sau nhà chúng ta không ăn lương khô mà sẽ nhận lương thực để tự mình nấu cơm. Đến lúc đó nương sẽ tìm quan sai mượn cái bếp, làm bánh ngọt cho các con ăn nhé.”

Lục Điềm Điềm lập tức bị dời đi lực chú ý, vui vẻ nói: “Thật vậy ư? Nương sẽ làm bánh gì? Con thích ăn bánh gạo nếp nhất, vừa ngọt lại mềm, đáng tiếc lần nào bà vυ' cũng chỉ cho con ăn nửa khối.”

Dạ dày của cô bé không được tốt, gạo nếp không phải là thứ dễ tiêu hóa, cho nên người trong nhà sẽ đặc biệt dặn dò người hầu không cho cô bé ăn nhiều.

Ai ngờ sau khi lưu đày thì bánh gì cũng không được ăn.

Giang Đường Đường thương tiếc xoa đầu cô bé nói: “Chờ chúng ta tới Lĩnh Nam, nương sẽ làm bánh gạo nếp cho con được không? Hôm nay làm vài bánh củ mài cho con ăn trước, thế nào?”

Nghe nói đến buổi tối là có thể ăn bánh củ mài, Lục Điềm Điềm đi đường cũng có sức lực. Trải qua hai ngày thích ứng, Giang Đường Đường cũng đi đường nhanh hơn một chút, hai mẹ con miễn cưỡng có thể bảo trì ở giữa đội ngũ.

Vẫn luôn đi đến trời tối mới đến trạm dịch.

Trạm dịch ở nơi hoang vu như thế này vừa nhỏ lại rách nát, nhưng so với việc ngủ ở bên ngoài dã ngoại thì mọi người đã cảm thấy thỏa mãn.

Phòng được phân theo số người trong gia đình, các gia tộc được phân một căn phòng lớn. Bên trong không có giường, cũng không có bàn ghế, chỉ có một cái giường chung lớn tràn đầy tro bụi.

Lúc này, đoàn người cũng không rảnh lo bẩn hay loạn, tùy tiện phủi tro bụi bên trên, sau đó vội vàng nằm xuống nghỉ ngơi.