Khi Giang Đường Đường đi đến thì mấy quan sai đã nhặt xong củi lửa.
Quan binh hành động tự do, không bị hạn chế giống như phạm nhân. Thậm chí có mấy quan sai còn đi vào trong rừng bắt mấy con gà rừng lại đây.
Nhưng mà quan sai ăn cũng không được ngon lắm, món chính là gạo lứt trộn với đậu tương, cộng thêm một bình dưa chua.
Món ăn mà quan sai thường nấu đều là cơm gạo lứt trộn đậu tương.
Nếu mà bắt được con mồi thì sẽ xử lý sạch sẽ con mồi sau đó đốt lửa nướng lên ăn với cơm. Nếu mà không bắt được con mồi thì dùng dưa chua trộn với cơm gạo lứt.
Nàng muốn dùng bữa cơm hôm nay để chinh phục dạ dày của mấy quan sai, vậy nên nhất định phải làm ra chút thành tích.
Đồ ăn cho hơn hai mươi người, đến cả phòng bếp lớn có đầy đủ thiết bị ở hiện đại cũng không dễ làm, huống chi nơi này là rừng núi hoang vu.
Nhưng nếu mà Giang Đường Đường đã ôm việc này vào tay thì phải làm cho thật ổn thỏa.
Nàng nấu nước nóng trước, dùng nước ấm ngâm cho đậu nở ra.
Nhân lúc nước ấm ngâm nở đậu, nàng thuần thục xử lý mấy con gà, thả xương gà, đầu gà vào trong nồi bên cạnh để hầm canh, thịt gà thì cắt thành miếng nhỏ, lấy một nửa mỡ gà ở dưới da gà để xào ra dầu.
Dưa chua vừa mới dùng mỡ gà xào thơm lên, lại đổ một nửa mỡ gà kia vào trong nồi xào ra dầu, sau đó theo thứ tự mà thêm thịt gà, đậu tương, gạo lức vào rồi đảo đều, cuối cùng thêm nước, dùng lửa nhỏ để nấu.
Rất nhanh, trên đất trống đã thoang thoảng mùi hương làm người chảy nước miếng.
Nhóm quan sai đều bắt đầu chờ mong món ăn ngày hôm nay. Mà ở nơi xa, Giang Thải Vi vừa mới ăn xong hai cái bánh bột bắp mốc meo lại càng đói bụng.
Nàng ta đang liều mạng mắng Giang Đường Đường ở trong lòng, nhưng lại không nhịn được nhìn về phương hướng Giang Đường Đường đang nấu cơm.
Những người của Lục gia cũng giống như Giang Thải Vi, đều không tự chủ được mà nhìn về phía bên kia.
Đã từng là quý tộc nhà cao cửa rộng, hiện giờ, lại bởi vì một chút đồ ăn hoang dã mà nuốt nước miếng, cái này làm cho bọn họ cảm thấy thật xấu hổ.
Vì thế đã dồn hết lửa giận lên trên người Giang Đường Đường.
“Thời Yến, vợ của ngươi có bản lĩnh này mà lại cất giấu không giúp người trong nhà, ngược lại đi xum xoe nịnh bợ quan sai, có phải là có tâm tư không nên có hay không?”
Trần thị châm chọc: “Người trông xấu như vậy nhưng lại có nhiều tài vặt! Khó trách lúc ấy có thể sử dụng vài ba loại thủ đoạn không lên được mặt bàn để gả đến đây!”
“Ngươi có gạo cho nàng nấu cơm không?”
Ánh mắt Lục Thời Yến không gợn sóng, nhưng chiếc cằm đang căng chặt và lệ khí lạnh lẽo ở đuôi lông mày lại làm trong lòng Trần thị nhảy dựng. Bỗng nhiên nhớ tới, đây chính là sát thần mười lăm tuổi đã lên chiến trường.
Nhưng nghĩ lại, đó là cảnh huy hoàng của hắn trước kia, hiện giờ cũng chỉ là tù nhân có hôm nay không có ngày mai giống như bà ta mà thôi.
Bà ta trề môi nói: “Không có gạo cho nàng ta nấu thì hành vi này của nàng ta cũng không đúng! Cho dù nàng ta có xấu thì cũng là nàng dâu của Lục gia chúng ta, nàng ta không giữ phụ đức, lại lăn lộn trong đám nam nhân làm cái gì? Làm vậy thì có khác gì đám kỹ nữ kia chứ?”