Cả Nhà Lưu Đày, Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn

Chương 12: Sách Lược Chính Xác

Giang Đường Đường không dây dưa quá nhiều với phụ nhân kia, nói hai ba câu chặn họng bà ta tới nói không nên lời, sau đó nàng liền ôm củ mài trở về khu vực Lục gia nghỉ chân.

Vừa rồi nàng và Lục Thời Yến tổng cộng đào được hơn mười cân củ mài, nàng không nỡ nấu hết toàn bộ, chỉ bỏ một nửa vào trong nồi.

Sau đó lại tìm Lục Thời Yến muốn chén lớn và muối, dùng tay bẻ nhỏ tỏi gừng và bồ công anh ra rồi bỏ vào trong chén, lại trộn muối, món rau trộn đơn giản xem như đã hoàn thành.

Quần áo trên người nàng ướt đẫm, muốn tìm một nơi đổi quần áo, nhưng bất đắc dĩ căn miếu đổ nát này quá nhỏ, khắp nơi chen chúc, hoàn toàn tìm không thấy nơi thích hợp để thay quần áo.

Giang Đường Đường thầm thở dài ở trong lòng, nàng thật sự là giữ một núi bảo vật mà không thể sử dụng.

Đang lúc nàng phiền não thì Lục Điềm Điềm vươn tay nhỏ ra nắm lấy nàng: “Nương, đến bên này sưởi ấm đi, Vương gia gia nói mắc mưa sẽ bị bệnh.”

Hôm nay xuất phát đi chưa được mấy canh giờ thì bầu trời đột nhiên rơi xuống mưa to, quan binh áp giải lâm thời tìm một căn miếu đổ nát cho đoàn người đi vào tránh mưa, củi lửa là do mọi người tìm kiếm được trong lúc vội vàng, đương nhiên là không đủ nhiều.

Lục gia chỉ nhóm một đống lửa, vị trí tốt dựa gần đống lửa cũng chỉ có hai vị trí, Lục Điềm Điềm kéo Giang Đường Đường đi đến vị trí tốt bên người Lục lão phu nhân, người nhị phòng Lục gia lập tức bất mãn.

“Nương, nàng béo như vậy, một người chiếm vị trí của ba người, nàng lại đây thì chúng ta cũng không hong lửa được.” Trần thị, vợ của Lục Anh Huân nhị phòng bất mãn mà trề môi reo lên.

Lục lão phu nhân liếc nhìn đồ vật nấu trong nồi một cái, nói: “Không có chỗ ngồi hong lửa thì ngươi đến một bên đi, nhường vị trí ra ngoài.”

“Nương, nàng là một tiểu bối, lại phải để cho con là một trưởng bối nhường nàng, nàng không biết xấu hổ sao?” Trần thị nói bằng giọng the thé.

Lục lão phu nhân nói: “Ngươi là một trưởng bối lại ngồi ăn vạ bên đống lửa sưởi ấm giống như tượng đá như vậy, không làm gì cả, còn ăn đồ ăn do tiểu bối tìm được, ta thấy ngươi cũng không ngượng ngùng gì.”

“Nhưng mà con chỉ mới ăn một quả nho mà thôi!” Trần thị nói đến chuyện này lại tức giận. Cảm thấy Lục lão phu nhân quá bất công. Lấy bạc mình cất giấu đi đả thông quan hệ mua đồ ăn cho mấy đứa con của Lục Thời Yến, nhưng từ trước đến nay không có phần của bọn họ, mấy đứa nhỏ của nhị phòng bọn họ chẳng lẽ không phải con cháu Lục gia sao?

Con của Lục Thời Yến có thể một mình ăn một chùm quả nho, nhưng con cái nhị phòng bọn họ lại là một người chỉ được chia cho một quả.

Bất công như vậy thật là bất công đến không có biên giới!

“Một quả nho cũng là do người ta tìm thấy!” Lục lão phu nhân lạnh mặt nói: “Nếu không nhờ vợ của Thời Yến thì nhị phòng của các ngươi có thể một người được phân chia một quả không.”

Thấy Lục lão phu nhân lạnh lùng dạy dỗ Trần thị, Giang Đường Đường cảm thấy sách lược của nàng là chính xác.