Lương thực không được, gà vịt càng không được, gà vịt nhà nuôi cũng không giống gà vịt hoang dại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lấy một ít trái cây trong không gian ra.
Mặc dù nói trái cây to mọng như vậy là trái cây dại có chút không đáng tin, nhưng mà chỉ cần nàng một mực chắc chắn đây là trái cây dại hái được ở bên ngoài thì chắc là sẽ không có vấn đề gì cả!
Sau khi Giang Đường Đường xác định xung quanh không có người khác, lúc này nàng mới dựa vào cây cối che đậy để lấy vài chùm nho trong không gian ra.
Rõ ràng quả nho vẫn chưa chín hoàn toàn, nhưng nàng ăn một quả lại thấy hương vị rất ngon.
Giang Đường Đường sợ thời gian lâu không quay về sẽ khiến cho các quan binh bất mãn, sau khi cầm quả nho cũng không dám chậm trễ, ôm rau dại và quả nho nhanh chóng chạy trở về.
Nhìn thấy Giang Đường Đường trở về, từ rất xa Giang Thải Vi đã bắt đầu châm chọc: “Hái nhiều cỏ trở về như vậy, ngươi định cho bò ăn sao?”
Giang Đường Đường nói: “Chê à? Vậy một lát nữa ngươi nhất định đừng cầu xin ta cho ngươi ăn nhé.”
“Ta nhổ vào! Ngươi cầu ta ăn ta còn không ăn đâu!” Giang Thải Vi lớn tiếng nói: “Ta khuyên ngươi, trước khi làm việc tốt nhất là phải suy nghĩ thật kỹ, cũng không phải loại cỏ nào cũng có thể ăn, gặp gỡ loại cỏ có độc, bản thân ngươi ăn hỏng bụng cũng thôi, nhưng thân thể của nương yếu đuối, không chịu nổi sự lăn lộn của ngươi đâu!”
Mấy phụ nhân bên cạnh cũng đều gật đầu tán đồng, sôi nổi nói Giang Đường Đường quá không hiểu chuyện, Lục Thời Yến cưới một người vợ như vậy thật sự là xui xẻo.
Giang Đường Đường không để ý tới những lời bàn tán của mọi người, trực tiếp che chở đồ vật trong lòng ngực đi về hướng khu vực nghỉ chân của Lục gia.
“Nương!” Nhìn thấy Giang Đường Đường, Lục Điềm Điềm lập tức chạy tới, nhăn khuôn mặt nhỏ nói: “Nương bị mưa xối ướt rồi!”
Giang Đường Đường lấy rau dại ra, để lộ quả nho bên trong nói: “Xem, nương mang thứ tốt gì cho con?”
“Đây là cái gì?” Lục Điềm Điềm mở to hai mắt, tò mò nhìn quả nho.
Đại Chu có quả nho, nhưng quả nho Giang Đường Đường mang về hoàn toàn không giống quả nhỏ mà cô bé từng nhìn thấy, cho nên tiểu cô nương hoàn toàn không nhận ra.
“Đây là quả nho dại nương hái được, rất ngọt, con nếm thử đi.” Giang Đường Đường cho Lục Điềm Điềm một chùm quả nho, vốn định lấy hai chùm quả nho đưa cho hai huynh đệ Lục Cảnh Thành và Lục Cảnh Hành.
Nhưng trong đầu hiện lên một ít ký ức của nguyên chủ, biết hai cậu nhóc rất cứng đầu, không mềm mại đáng yêu như Tiểu Điềm Điềm, nàng quyết định vẫn là tạm thời không cần làm mình khó xử thì hơn.
Nàng để lại một chùm quả nho lớn cho mình, sau đó đưa tất cả chùm quả nho còn lại cho Lục Thời Yến nói: “Đây là quả dại vừa rồi ta vào trong núi phát hiện được, huynh cầm đi phân chia cho mọi người đi?”