[Sesshomaru] Tiểu Long Nữ

Chương 8

Nam Tống, núi Chung Nam.

Lý Mạc Sầu bực bội, rất bực bội, Tiểu Long Nữ đã mất tích nhiều ngày, bọn họ tìm kiếm đã lâu nhưng vẫn không có tin tức gì, bây giờ lại gặp phải người khiến nàng ấy cảm thấy ghê tởm!

Lục Triển Nguyên vốn là ra ngoài làm ăn, thuận tiện đưa thê tử đi du sơn ngoạn thủy luôn, hắn ta biết mấy năm nay mình mất ăn mất ngủ lo lắng bất an vì sợ Lý Mạc Sầu không tuân thủ thỏa thuận mười năm mà tìm đến trả thù, cho nên đối thê tử thua thiệt rất nhiều. Hiện tại đã hơn năm năm trôi qua, trên giang hồ cũng không có tin tức gì về Lý Mạc Sầu cả, Lục Triển Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhân cơ hội này dẫn thê tử ra ngoài dạo chơi một phen, cũng coi như là một chút đền bù.

Biết được con đường bàn chuyện làm ăn phải đi qua núi Chung Nam, Lục Triển Nguyên có chút lo lắng trên đường sẽ gặp phải Lý Mạc Sầu, nhưng nghĩ lại năm đó Lý Mạc Sầu đã phản bội sư môn, có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện ở núi Chung Nam thì mới yên tâm. Ai mà ngờ trên đường về lại gặp phải!

Vẻ mặt Lý Mạc Sầu khó đoán, người đàn ông này, người đàn ông mà nàng ấy yêu đến phát cuồng này, giờ đang đứng ngay trước mặt nàng ấy, vẻ mặt cảnh giác sợ hãi nhìn nàng ấy.

Lý Mạc Sầu đột nhiên muốn cười, tính tình nàng ấy mạnh mẽ, sư phụ từng nói tâm tính nàng ấy không ổn định, tính tình cực đoan, giờ nghĩ lại thì quả thực đúng là như vậy thật.

Cho nên, khi Lục Triển Nguyên phản bội nàng ấy yêu người khác, nàng ấy mới trở nên vô tình tàn nhẫn máu lạnh như vậy.

Lục Triển Nguyên nhìn nàng ấy, trong lòng vừa cảnh giác vừa cảm thấy kinh ngạc: “Không ngờ năm năm không gặp, nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, thậm chí còn chói mắt hơn cả lúc họ quen biết trước đây.”

Bây giờ nàng ấy đã đổi thành một bộ đạo bào màu vàng hơi đỏ, dáng vẻ xinh xắn khiến nàng ấy trông giống như một tiểu thư giàu có để tóc tu hành vậy.

Nếu là Lý Mạc Sầu của ngày xưa, khi nhìn thấy Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân có lẽ đã tức giận đến muốn gϊếŧ chết bọn họ cho sảng khoái rồi, tuy nhiên, nàng ấy đã sống cùng sư muội trong mộ cổ được hai năm, cũng đi theo tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, nên tâm thái hiện giờ đã khác xưa rồi. Mặc dù vẫn sẽ cảm thấy tức giận buồn bã khi nhìn thấy, nhưng đã không còn cực đoan như trước nữa, huống chi giữa bọn họ vẫn còn thỏa thuận mười năm nữa không phải sao? Với lại hiện giờ việc cấp bách nhất đó là tìm ra tung tích của sư muội, mà loại người này, có thể nhắm mắt làm ngơ được, thật sự không cần phải để ở trong lòng khiến mình tủi thân khó chịu.

Nghĩ tới đây, Lý Mạc Sầu không để ý tới sự cảnh giác của hai người bọn họ, trực tiếp làm lơ đi lướt qua.

Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lại bị nàng ấy làm lơ, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, trong lòng Lục Triển Nguyên, Lý Mạc Sầu đã không còn là thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như trước đây nữa mà đã là một đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt rồi. Cho nên thấy nàng ấy như thế này, hắn ta thật sự không thể không suy nghĩ nhiều, cứ sợ nàng ấy có âm mưu quỷ kế gì khác.

Lục Triển Nguyên vỗ tay thê tử, an ủi nàng ta, đồng thời gọi lại Lý Mạc Sầu đang đi ngang qua bọn họ: “Mạc Sầu, ta biết ta thực xin lỗi ngươi, cũng không có tư cách gì để cầu xin ngươi tha thứ cả. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể tuân thủ thỏa thuận mười năm của chúng ta, mười năm sau ngươi có thể tới lấy mạng của ta, ta sẽ không oán hận, chỉ mong ngươi có thể nhớ tới tình cũ, đừng thương tổn người nhà của ta."

“Phu quân, nếu ngươi chết A Nguyên sẽ không sống một mình đâu! Hà Nguyên Quân tính tình ôn hòa, lại rất yêu Lục Triển Nguyên, nàng ta biết Lý Mạc Sầu sẽ không buông tha phu quân mình, nếu Lục Triển Nguyên chết thì nàng ta chắc chắn sẽ không tiếp tục sống tạm.

Bây giờ nàng ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng Lý Mạc Sầu sẽ tuân thủ thỏa thuận mười năm, nếu không bằng vào võ công của hai người bọn họ, nhất định là không địch lại nổi Lý Mạc Sầu rồi.

Nghe được những lời này, Lý Mạc Sầu trong lòng dâng lên bi thương buồn bã, những lời nói ngọt ngào thề non hẹn biển lúc ban đầu cũng không sánh được với sự dịu dàng thuận theo của người phụ nữ khác.

Về ngoại hình, Hà Nguyên Quân cũng chỉ là xinh xắn dễ nhìn mà thôi, đâu bằng nàng ấy xinh đẹp như tiên? Về võ công, tư chất của Hà Nguyên Quân chỉ ở mức tầm thường thôi, đâu bằng nàng ấy tài năng xuất chúng chứ? Về tài năng, đệ tử của cổ mộ đều là cầm kỳ thơ họa thông thạo mọi thứ, Hà Nguyên Quân nơi nào có thể so sánh được?

Nhưng tại sao Lục Triển Nguyên lại thay lòng đổi dạ chứ?

Trước đây nàng ấy không hiểu, nhưng bây giờ nàng ấy đã hiểu rồi. Hà Nguyên Quân và nàng ấy là hai người phụ nữ có hai tính cách khác nhau, có thể nói là tính cách của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau.

"Lý Mạc Sầu ta đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, còn cần ngươi phải nhắc nhở sao?" Lý Mạc Sầu cười khuẩy một tiếng, quay đầu liếc nhìn Lục Triển Nguyên một cái, ánh mắt tựa như đang trào phúng.

Lục Triển Nguyên bị ánh mắt đó nhìn đến vừa thương vừa đau, tình cảm của hắn ta dành cho nàng ấy lại trở nên phức tạp. Khi đó, Lý Mạc Sầu dịu dàng ngọt ngào như tiên nữ, làm sao hắn ta có thể không động lòng cho nổi? Nhưng sau khi ở bên nàng ấy, hắn ta mới phát hiện ra nỗi ám ảnh của một người phụ nữ như vậy lại sâu sắc đến vậy, yêu một người chính là muốn hoàn toàn chiếm hữu người ta. Cho nên hắn ta sao dám muốn một người phụ nữ như vậy được chứ? Có lẽ là do ông trời trêu đùa khiến cho mà hắn ta gặp được Hà Nguyên Quân, người có tính cách hoàn toàn trái ngược với Lý Mạc Sầu. Nàng ta không chỉ yêu hắn ta mà còn chiều chuộng hắn ta, mọi chuyện đều đặt hắn ta lên hàng đầu, hơn nữa nàng ta còn là con gái nuôi của Võ Tam Thông, đệ tử của Nam Đế. Bất luận là tính cách hay là ngoại hình đều tốt cả, cho nên sao hắn ta không động lòng, không yêu cho được?

Trước kia thề non hẹn biển, chính hắn ta là người đã phản bội tình cảm của họ, ánh mắt đó của nàng ấy như là đang trào phúng hắn ta vì đã không giữ lời hứa. Hắn ta cảm thấy hổ thẹn với nàng ấy, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian làm hắn ta đưa ra lựa chọn, hắn ta vẫn sẽ làm như vậy, sẽ không hối hận!

Nhưng trong mắt người khác cảnh tượng này lại không phải là như vậy!

Lý Mạc Sầu thanh danh hỗn độn, mấy năm trước Khâu Xử Cơ đã từng giao thủ với Lý Mạc Sầu khi thấy nàng ấy diệt môn một nhà họ Lục nào đấy, bây giờ cảnh tượng này ở trong mắt Khâu Xử Cơ đó là Lý Mạc Sầu đang bắt nạt phu thê nhà người ta. Cho nên người tự cho mình là chính phái nhân sĩ như hắn ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Trong lúc suy nghĩ Khâu Xử Cơ đã đi tới trước mặt mấy người, nghiêm mặt kêu lên: "Lý Mạc Sầu, năm đó ngươi diệt môn cả một gia tộc ở Hoài An, ta không thể báo thù cho bọn họ. Cứ tưởng rằng ngươi biến mất mấy năm nay là đã hối cải để làm người mới muốn tha mạng cho ngươi, nhưng bây giờ xem ra ngươi không những không biết ăn năn hối cải, lại còn dám chạy tới dưới chân núi Chung Nam của ta lộng hành như vậy!”

Lục Triển Nguyên nghe được lời này, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Mạc Châu, không ngờ ngươi lại ác độc tàn nhẫn như vậy, ngay cả người vô tội cũng không tha!"

Khâu Xử Cơ cũng có nghe nói về mối ân oán giữa Lý Mạc Sầu với Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân, nhìn tình hình này, hắn ta còn có gì là không hiểu nữa chứ?

Khâu Xử Cơ hiên ngang lẫm liệt nói: "Bần đạo là Khâu Xử Cơ, chưởng môn của Toàn Chân Giáo. Lục công tử và Lục phu nhân xin hãy yên tâm, chỉ cần có bận đạo ở đây tuyệt đối sẽ không để yêu nữ này làm tổn thương hai người, dù chỉ là một chút!"

Phu thê Lục Triển Nguyên nghe nói Lý Mạc Sầu là thực sự tàn nhẫn độc ác, cho nên rất nghi ngờ liệu nàng ấy có thể tuân thủ thỏa thuận mười năm hay không, bây giờ lại được Khâu Xử Cơ bảo vệ, đương nhiên là vô cùng biết ơn rồi.

Lý Mạc Sầu cũng bị bọn họ chọc bực, vốn dĩ nàng ấy đã không phải là người tính tình tốt lành gì cho cam, lại bởi vì quan hệ của hai giáo phái mà không có ấn tượng tốt đẹp gì với các đạo sĩ của Toàn Chân Giáo. Cho nên nàng ấy vốn đã bởi vì sư muội không rõ tung tích mà bực bội, sau lại xui xẻo gặp phải đôi phu thê này khiến tâm trạng càng bực bội hơn, giờ lại cộng thêm ân oán năm xưa với tên đạo sĩ thối này nữa, cơn giận đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng phát.

"Núi Chung Nam của ngươi? Ngươi còn có liêm sỉ không vậy? Tha mạng cho ta sao? Ha, ngươi cái tên đạo sĩ này thật là nực cười mà, rõ ràng là võ công của ngươi không bằng ta phải bỏ chạy, giờ lại nói hay thật đấy!"

"Yêu nữ! Đừng có mà ăn nói ngông cuồng!" Lời còn chưa dứt hắn ta đã giơ kiếm lên xông về phía Lý Mạc Sầu

"Yêu nữ? Ha, nếu ngươi gọi ta là ma nữ, ta sẽ càng vui vẻ hơn đấy!" Lý Mạc Sầu cười khuẩy, giơ phất trần tiếp chiêu. Có những người thật đúng là nực cười, không chọc đến bọn họ, mà bọn họ lại cứ thích chạy tới cửa để bị đánh ấy chứ!

Chiêu thức của Khâu Xử Cơ đều sắc bén trí mạng, bức Lý Mạc Sầu phải liên tiếp lui về phía sau, những chiêu thức đó rõ ràng là muốn gϊếŧ chết Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu tuy rằng phải liên tiếp lui về phía sau nhưng nàng ấy lại rất bình tĩnh thi triển chiêu thức, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại những hiểu biết đã đạt được khi luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh với sư muội, chỉ thấy bước chân của nàng ấy dừng lại một chút, vòng eo nhẹ nhàng xoay, lật người một cái, bả vai chỉ cách Khâu Xử Cơ chưa đến hai thước. Khâu Xử Cơ giật mình, vội vàng lùi lại vài bước giơ kiếm chắn lại.

Lý Mạc Sầu động tác rất nhanh, vung nhẹ phất trần, sợi bạc lộn ngược quấn quanh thân kiếm, phất trần run lên, mượn lực sử lực, vô số sợi tơ trên phất trần thế mà lại mượn được lực của trường kiếm. Cánh tay cầm kiếm của Khâu Xử Cơ run lên, cảm thấy tê rần, hắn ta không khỏi lùi lại vài bước, vẻ mặt khó coi nhìn Lý Mạc Sầu kiêu ngạo.

“Đạo sĩ thối, võ công của ngươi chẳng tiến bộ gì cả!”

"Yêu nữ! Xem chiêu!" Khâu Xử Cơ tức giận, lại vung kiếm về phía Lý Mạc Sầu.

Hai người bọn họ càng đánh càng nhanh, chiêu thức càng mạnh, càng sắc bén, đánh tới chỗ nào là chỗ đó hỗn độn.

Lục Triển Nguyên vừa nhìn hai người chiến đấu kịch liệt vừa bảo vệ thê tử Hà Nguyên Quân. Trong lòng hắn ta cảm thấy hổ thẹn với Lý Mạc Sầu, mặc dù rất sợ nàng ấy tìm đến báo thù, nhưng hiện tại lại cũng không khỏi cảm thấy lo lắng cho nàng ấy, nếu như nàng ấy có thể từ bỏ hận ý trong lòng, không thương tổn đến người nhà của hắn ta, thì hắn ta đương nhiên là không muốn tổn thương tánh mạng của nàng ấy.

Thấy Khâu Xử Cơ đang dần bị Lý Mạc Sầu áp chế, lực bất tòng tâm, Lục Triển Nguyên không biết nghĩ thế nào, liền khó hiểu hô lên một tiếng: "Mạc Sầu!"

Tiếng gọi đó nhu tình như nước, rất giống tiếng gọi lúc tình yêu vẫn còn sâu đậm.

Lý Mạc Sầu hoảng hốt một cái, khiến Khâu Xử Cơ có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu cho Lý Mạc Sầu một chưởng vào ngực.

"Mạc Sầu!" Lục Triển Nguyên lại hô lên một tiếng, lần này là lo lắng, áy náy và hối hận.

Lý Mạc Sầu vẻ mặt ngơ ngác, lúc rơi xuống vách đá nàng ấy nghe thấy tiếng gọi của hắn ta, ngước mắt lên nhìn hắn ta một cái, đột nhiên bật cười ha ha, ngực phập phồng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Hóa ra trong lúc đánh nhau với Khâu Xử Cơ, địa điểm cũng đã thay đổi vài chỗ, trong lúc vô tình lại đánh đến bên cạnh vách đá, mà khi Khâu Xử Cơ đánh chưởng đó ra, Lý Mạc Sầu lại đúng lúc quay lưng về phía vách đá.

"Hỡi thế gian tình là chi, mà lứa đôi hẹn thề sống chết?" Lý Mạc Sầu nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng ngâm nga. Nhớ lại từng cảnh tượng trong hai mươi lăm năm ngắn ngủi của mình, nàng ấy chỉ cảm thấy đây là một trò đùa! Tôn bà bà đã già rồi, sư muội không rõ tung tích, mà giờ nàng ấy lại rơi khỏi vách núi mà chết, chỉ sợ Tôn bà bà sẽ không chịu nổi đả kích này. Giờ cũng chỉ có thể hy vọng Lăng Ba và Quách Nhi có thể kiên cường chút, chăm sóc bà bà thật tốt! Chỉ tiếc là vẫn chưa tìm thấy sư muội, như vậy khi nàng ấy xuống địa phủ thì phải đối mặt với sư phụ thế nào đây?

Thời Chiến Quốc, thành Hitomi.

Một chàng trai gầy gò mặc bộ kimono tinh tế xa hoa đang ngồi dựa vách tường, một tay để lên đầu gối đang gập lại, một tay khác tuỳ ý đặt dưới đất, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ sậm lóe lên tia sáng kỳ lạ.

Đột nhiên có vài tiếng "rầm rầm" vang lên, một thứ màu vàng đỏ xuyên thủng mái nhà, rơi xuống chiếu tatami.

Tiếng ván gỗ gãy vụn vang lên rất lớn, thị vệ ngoài cửa thay đổi sắc mặt, vội vàng hô lên: "Thành chủ! Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không sao, lui ra đi!" Giọng nói trầm thấp có chút ốm yếu vang lên, khi thị vệ đang định xông vào thì nghe thấy lời này, thấy giọng nói của thành chủ tuy vẫn còn ốm yếu như cũ ra, xác thực là không có bất kỳ biến hóa nào khác, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài!

Naraku chậm rãi ngẩng đầu nhìn cái mái nhà có một lỗ hổng lớn, một lúc lâu sau, hắn ta mới nhìn về phía người đang nằm trên chiếu tatami không biết là còn sống hay đã chết kia.

Phụ nữ? mày kiếm lười biếng hơi nhếch một chút, đôi mắt đỏ ngầu vô cùng thích thú nhìn người phụ nữ từ trên trời rơi xuống này.

Thành Hitomi đã bố trí kết giới, người này làm thế nào mà vào được vậy, hắn ta rất tò mò đấy!

Mũi chân chạm đất, Tiểu Long Nữ dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, cảm thấy trái tim như ngừng đập.

Giác quan thứ sáu của nàng luôn rất mạnh và chính xác, mặc dù nàng không biết tại sao lại như vậy, nhưng chắc chắn là có người đã sảy ra chuyện, chẳng lẽ là Sesshomaru?

Nghĩ đến Sesshomaru đã mất đi cánh tay, Tiểu Long Nữ đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng, mũi chân khẽ nhún, lại lần nữa thi triển khinh công, tiếp tục đi theo phương hướng bay của Ngọc Phong, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.

Tiểu Long Nữ tốc độ rất nhanh, nhưng dù nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng A Un, cho nên đợi đến khi Tiểu Long Nữ chạy đến nơi, xung quanh đã là một mảnh hỗn loạn, rõ ràng là cuộc chiến đã kết thúc rồi.

Tiểu Long Nữ dùng khinh công bay đến chỗ cách Sesshomaru khoảng năm trượng, vừa chạm đất còn chưa kịp đứng vững nàng đã nhấc chân đi về phía Sesshomaru rồi.

"Sao ngươi lại tới đây?" Sesshomaru cảm thấy hơi bất ngờ vì Tiểu Long Nữ thực sự có thể tìm thấy mình, nhưng chỉ trong chớp mắt liền bình tĩnh trở lại.

Chỉ là ánh mắt nàng nhìn quét từ đầu đến chân hắn, ánh mắt nàng dừng lại trên cánh tay phải của hắn một lúc lâu, như thể đang xác nhận điều gì đó, sau đó lại giống như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ngươi không có đợi ta!" Tiểu Long Nữ trên mặt vẫn như cũ là vẻ mặt vô cảm, nhưng dù sao thì Sesshomaru đã ở cùng nàng đã lâu, cũng đã khá hiểu nàng rồi, không nghĩ tới trong giọng nói của nàng lại có ý bất mãn cùng với chất vấn!

Sesshomaru vẻ mặt có chút vi diệu: "Ngươi không nói."

Tiểu Long Nữ mặt mày vô cảm lên án: "Ta còn chưa kịp nói gì thì ngươi đã bỏ đi mất rồi!"

Dường như cảm thấy nếu tiếp tục nói tiếp thì chủ đề này sẽ không dứt được, Sesshomaru lạ lùng nhìn nàng một lúc, nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

“Kiếm của ngươi.” Tiểu Long Nữ chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển đến thanh kiếm trong tay Sesshomaru, có chút tò mò hỏi: “Đây là kiếm làm từ cái răng nanh kia sao?”

“Ừ.” Sesshomaru cũng nhìn xem thanh kiếm Nanh Quỷ trong tay.

Tiểu Long Nữ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nanh Quỷ, mơ hồ cảm giác được thanh kiếm này tựa hồ tản mát ra khí tức không tốt lắm: "Thanh kiếm này, có chút kỳ quái."

"Ừ, nó có tà khí của Ngộ Tâm Quỷ."

“Không có việc gì sao?” Tiểu Long Nữ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chút tà khí này không thể làm hại được ta.” Đôi mắt vàng của hắn quay lại nhìn nàng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiểu Long Nữ gật đầu, sờ sờ cái đầu thò qua tới của A Un: "Giờ về sao?"

"Ừ." Sesshomaru thu Nanh Quỷ vào vỏ, xoay người ngồi lên lưng A Un, mắt vàng nhìn xuống nàng, nói: "Lên đi."

Tiểu Long Nữ đầu tiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nàng lại chậm rãi nhìn vị trí sau lưng hắn, tiến về phía trước vài bước, mũi chân khẽ nhún một chút, thi triển khinh công, xoay người ngồi xuống phía sau Sesshomaru.

“A Un.” Nghe được giọng nói của chủ nhân, yêu thú hai đầu khẽ kêu lên một tiếng, bước nhanh đi mấy bước, bỗng nhiên bay lên không trung.

Lại nói, đây là lần đầu tiên Tiểu Long Nữ được cảm nhận cảm giác bay bổng trên không trung, cảm giác này khác hoàn toàn với khinh công.

Tiểu Long Nữ nhìn xuống, chỉ thấy cây cối đã biến thành những điểm đen nhỏ, ngay cả những ngọn núi tưởng chừng như rất cao lớn cũng trở nên nhỏ bé lạ thường.

Mái tóc trắng bay phất phới ở trước mắt, Tiểu Long Nữ ngây ngốc nhìn mái tóc trước mặt, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy, cái nắm này đã thành công thu được sự chú ý của chủ nhân mái tóc.

Tiểu Long Nữ vô tội chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt hơi quay lại của Sesshoumaru, lời lẽ chính trực nói: "Tóc của ngươi đυ.ng vào ta!"

Nhìn thấy Sesshomaru vẫn nhìn mình không nói gì, Tiểu Long Nữ suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực lấy ra một sợi dây buộc tóc màu trắng, nói: "Ta buộc tóc cho ngươi được không?"

Sesshomaru liếc nhìn dây buộc tóc trong tay nàng, quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Tùy ngươi.”

Tiểu Long Nữ hai mắt sáng lên, ra đang ra hình bắt đầu buộc, nhưng nàng lại quên mất chính mình không biết kiểu búi của nam, hơn nữa đang bay trên không gió thổi rất mạnh, cho nên tóc búi lên trông có vẻ rất kỳ lạ.

Tiểu Long Nữ lại cởi búi tóc ra, dùng ngón trỏ chọc vào vai Sesshomaru: "Có thể dừng lại một lúc được không?"

Sesshomaru không nói gì, nhưng A Un đã dừng lại.

Không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào nữa, Tiểu Long Nữ nhanh chóng búi xong một búi tóc mới cho hắn, nhưng mà... Hình như đây là kiểu búi tóc của nữ nha!

Tiểu Long Nữ có hơi chột dạ chớp chớp mắt, cởi bỏ búi tóc vừa mới buộc cho hắn, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng chỉ đành phải buộc toàn bộ tóc của hắn lên.

“Ngươi quay người lại một chút.” Tiểu Long Nữ vuốt thẳng tóc phía sau cho hắn xong, lại chọc vào vai hắn khiến hắn quay người lại.

Sesshomaru cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe lời quay người lại.

Nét mặt tuấn tú, biểu tình lạnh lùng cao ngạo, mái tóc trắng được buộc cao lên, dây buộc tóc buông thõng theo gió nhẹ nhàng đung đưa, không ngờ lại hài hòa đến thế!

Khuôn mặt thường ngày vô cảm của Tiểu Long Nữ đột nhiên hiện ra một nụ cười nhẹ: "Đẹp đấy!"

Có lẽ là nụ cười của Tiểu Long Nữ đã khiến hắn sửng sốt trong giây lát, Sesshomaru hơi khựng lại, quay người về chỗ cũ, giống như không chút để ý tuỳ ý trả lời: “Ừ.”