Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 22: Người gặp người yêu chính là ta

Diệp Thải Đường ghé vào cửa, nhìn thấy Kim Chính Lợi đi ra khỏi sân, nàng quay đầu lại hỏi Tạ Chỉ: “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, Tạ tiên sinh cũng muốn ra ngoài đi dạo à?”

Tạ Chỉ đang ngồi uống trà, hắn vừa bưng chén trà đưa đến bên miệng, sau khi nghe Diệp Thải Đường nói vậy, hắn vô cùng bối rối nói: “Vậy ta... Ra ngoài đi dạo?”

Chắc không hiểu lầm đâu nhỉ.

Thật đúng là bậc thầy hiểu lòng người, Diệp Thải Đường mỉm cười mở cửa: “Tạ tiên sinh đi thong thả, Tạ tiên sinh cẩn thận một chút nhé.”

Tạ Chỉ đành đặt chén trà xuống rồi đi ra ngoài.

Mặc dù trình tự không có vấn đề gì, nhưng sau khi Tạ Chỉ ra khỏi cửa, Hạ Việt vẫn nhịn không được mà nói: “Muội làm như thế, cứ giống như chúng ta muốn làm chuyện xấu gì đó vậy.”

Diệp Thải Đường mở cửa phòng Kim Chính Lợi: “Kim đại sư chú ý đến Lâm Linh như vậy, trong lòng ta vô cùng cảm kích. Thêm một thời gian nữa trời sẽ trở lạnh, ta muốn lẳng lặng quan tâm Kim đại sư một chút, xem ông ta có cần thêm vài bộ y phục hay không?”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thải Đường nhanh nhẹn mở ngăn tủ của Kim Chính Lợi ra.

Một dải lụa sẽ không tồn tại một mình, nhất định phải có y phục hoặc đồ trang trí phù hợp với dải lụa này. Mặc dù Kim Chính Lợi không còn trẻ, nhưng ông ta chưa thành thân, chỉ sống một mình, cho nên trong phòng chỉ có một tủ y phục.

Diệp Thải Đường không hề do dự lật xem từng bộ y phục, kiểu dáng thế nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần là vải vóc. Hôm qua nàng đã ở mấy phường nhuộm kia rất lâu, bây giờ nàng cũng có sự am hiểu nhất định đối với các loại vải vóc trong kinh thành, đặc biệt là những loại vải dính nước dễ dàng phai màu, về cơ bản, nàng cầm trên tay có thể phân biệt được.

Nhưng sau khi lật xem từng bộ y phục, Diệp Thải Đường lắc đầu: “Không có.”

Vương Thống cũng đang lục tìm tủ bên cạnh, nhưng mà bọn họ vẫn chưa có chứng cứ chắc chắn, cho nên không tiện lục lọi lung tung, đều cẩn thận từng li từng tí, lục xong còn gấp lại cho Kim Chính Lợi. Có bị phát hiện hay không không quan trọng, quan trọng là có cứu được mặt mũi thể diện của mình hay không.

Nhưng mà bọn họ lật xem một lượt, không có phát hiện gì cả.

Vương Thống nói: “Có khi nào Kim Chính Lợi nói thật không, bọn họ làm nghề này, cho nên tương đối chú trọng phương diện này. Mặc dù Kim Chính Lợi lập mộ y quan cho Lâm Linh có chút kỳ lạ, nhưng ông ta cũng không có động cơ gϊếŧ người. Ông ta còn không quen biết Lâm Linh, tại sao muốn gϊếŧ nàng ấy?”

Diệp Thải Đường khép cửa tủ lại, quay đầu lại nói: “Nói đến vụ án gϊếŧ người, thông thường người đáng ngờ nhất chính là người nhận được lợi ích. Thật ra Kim Chính Lợi cũng có lợi trong chuyện Lâm Linh chết, nhưng lợi ích không rõ ràng, cho nên chúng ta cũng không chú ý đến chuyện này.”

Nói như vậy, Hạ Việt cũng hồi tưởng lại.

“Vì Lâm Linh chết, cho nên Lư Ngoại Bắc mời Kim Chính Lợi làm phép trừ tà?”

“Đúng, hơn nữa quy mô pháp sự cũng không nhỏ, chắc ông ta cũng nhận được không ít tiền đâu.” Diệp Thải Đường nhớ lại: “Nhưng mà loại lợi ích này có chút miễn cưỡng, nơi có nhà mới xây dựng rất nhiều, nếu dựa vào cách này để chủ nhà bỏ tiền, thì phải chết bao nhiêu người chứ.”

Không phải có chút miễn cưỡng, mà là quá miễn cưỡng.

“Không có. Hạ Việt nói.

“Hả?”

“Không thu tiền.” Hạ Việt nói: “Gần đây Lưu Sa đã kiểm tra các khoản giao dịch tiền bạc của Lư Ngoại Bắc, đồng thời cũng hỏi thăm những người làm có liên quan về chuyện nhà cũ Mạnh gia có quỷ. Lư Ngoại Bắc nói, Kim Chính Lợi chính là bằng hữu lâu năm của ông ta, biết ông ta đang lo lắng không yên về trạch viện này, cho nên mới đến giúp ông ta trừ tà làm pháp sự, chỉ thu rất ít tiền phí.”

Cho nên, thật sự không phải vì tiền?

Mặc dù Diệp Thải Đường không tin chuyện nhân gian này còn có chân tình chân ái như vậy cho lắm, nhưng nếu không thu tiền, vậy thì thật sự không có đạo lý.

Mấy người bọn họ lặng lẽ lục soát Kim gia một lượt, nhưng không tìm được thứ gì, đành phải vô cùng thất vọng rời đi.

Lúc ra ngoài, bọn họ liền nhìn thấy Tạ Chỉ đang đứng ở cổng sân viện bên cạnh, nói chuyện phiếm với thẩm tử nhà kế bên, dáng vẻ ôn hòa văn nhã của hắn, so với Hạ Việt Lưu Sa, chính là kiểu người được mấy đại thẩm thích nhất, chính là loại vừa nhìn đã muốn giới thiệu đối tượng cho hắn ngay.

Diệp Thải Đường chợt nảy ra suy nghĩ, nàng điều chỉnh vẻ mặt rồi cũng chạy đến đó.

Diệp Thải Đường vừa nhìn cũng giống như nữ hài ngoan ngoãn nhà bên cạnh, cười tươi tắn lại biết nói chuyện, nàng nhanh chóng trò chuyện với hai người kia, cũng không biết bọn họ đang nói gì, nhưng chỉ thấy đại thẩm mặt mày hớn hở, tươi cười vui vẻ, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú.

Mấy người Hạ Việt cũng không nói nhiều, chậm rãi lui về phía sau, sau khi kéo dài một đoạn khoảng cách, Vương Thống mới chua xót oán giận.

“Sau này còn có công việc điều tra gì nữa, cứ để Tiểu Diệp đi, ngài xem đại thẩm kia dễ nói chuyện chừng nào.” Trong lòng Vương Thống cảm thấy không công bằng nói: “Đại nhân, ngài không biết đâu, mỗi lần bọn ta đi hỏi chút chuyện khó khăn như thế nào, có đôi khi bọn họ phòng bọn ta giống như phòng trộm vậy đó.”

Sắc mặt Hạ Việt cũng không tốt lắm.

Đại nhân chuyện gì cũng biết, đại nhân cũng đã từng làm việc ở cấp cơ sở.

Mặc dù Hạ Việt là bổ đầu của Lục Phiến Môn, một thân quan uy lẫm liệt, ở bên ngoài không ai dám tỏ thái độ với hắn, nhưng rất nhiều lúc, bọn học cũng thật sự không hợp tác cho lắm.

Ví dụ như ngươi hỏi, hắn không dám thiếu kiên nhẫn đuổi người đi, nhưng chuyện gì cũng nói không biết.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Thải Đường và Tạ Chỉ chạy đến, bọn họ từ xa đã nhìn mọi người đang được bao phủ bởi bóng râm khổng lồ.

“Đại nhân.” Trong tay Diệp Thải Đường còn cầm một miếng bánh bò, nàng lắc lắc: “Ta hỏi được một vài chuyện.”

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên bánh bò.

Vương Thống nhịn không được mà nói: “Chờ đã, muộn lấy bánh này ở đâu ra vậy?”

“Đại thẩm cho đó.” Diệp Thải Đường cắn một miếng.

Thật ngọt, thật mềm, còn dẻo nữa, ăn ngon thật đó, bên trong còn có đậu đỏ.

Diệp Thải Đường đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Ta làm thế này không tính là nhận chỗ tốt của bách tính đúng không?”

Cũng không biết Lục Phiến Môn có chú trọng chuyện không lấy một mũi kim sợi chỉ của bách tính hay không? Nàng trở về không cần viết kiểm điểm đúng không?

Bánh bò vẫn còn nóng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Vương Thống nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng: “Không tính, nhưng sao muội không nhận nhiều một chút?”

Vương Thống còn tiện thể nhìn Tạ Chỉ một cái, mặc dù sắc mặt Tạ Chỉ thản nhiên, nhưng một chút vỏ đậu đỏ chưa kịp lau trên tay áo vẫn bán đứng hắn.

“Thế thì ngại lắm.” Diệp Thải Đường vội vàng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, giống như sợ Vương Thống sẽ nhào đến cướp.

Hạ Việt nhéo sống mũi, hắn chỉ cảm thấy hơi mất mặt, quyết định trở về bảo phòng bếp làm một nồi bánh bò lớn, phát cho mỗi người trong Lục Phiến Môn một dĩa.

Diệp Thải Đường nuốt bánh bò trong miệng xuống, lúc này nàng mới nói: “Đại nhân, ta cảm thấy Kim Chính Lợi này vẫn có vấn đề.”

“Nói đi.”

Diệp Thải Đường nói: “Ta đã hàn huyên với đại thẩm nhà bên cạnh một lúc, đại thẩm nói Kim Chính Lợi không phải người hào phóng, còn đặc biệt tham tiền. Ông ta không thích giúp người khác, quan hệ với hàng xóm không tốt, tóm lại chính là nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng không giống như loại người âm thầm làm chuyện tốt.”

Một người đặc biệt tham tiền, đột nhiên làm chuyện tốt không tính toán chuyện hồi báo, khiến người khác không thể không nghi ngờ.

Hạ Việt nhìn về phía Tạ Chỉ: “Tạ tiên sinh biết Kim Chính Lợi là người như thế nào không?”

Đều là người trong nghề, chắc hắn cũng hiểu rõ.

Tạ Chỉ liên tục xua tay: “Thật ra thì bọn ta không thân, mặc dù đều là người trong nghề, cũng có hợp tác, nhưng bọn ta hiếm khi tới lui trong chuyện tiền tài. Chuyện hợp tác chia tiền đã được thống nhất từ trước, hơn nữa bọn ta đều làm theo lệ cũ, bình thường cũng không có chuyện cò kè mặc cả gì đó. Mọi người cũng không dám keo kiệt, ngươi keo kiệt một lần, lần sau sẽ không có ai hợp tác với ngươi nữa, có việc làm ăn cũng sẽ không gọi ngươi.”

Rất thực tế, cái gì mà thay trời hành đạo, đều vì kiếm tiền mà thôi.