Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Chương 16: Hạnh phúc là có thịt để ăn

Kích động gây án và cố ý gϊếŧ người, thật khó để nói bên nào dễ phá án hơn.

Diệp Thải Đường suy nghĩ: “Kích động gây án, tuy hung thủ quyết định gϊếŧ người trong lúc nhất thời, có lẽ hắn sẽ để lại nhiều manh mối hơn do thiếu sự chuẩn bị và vội vàng. Nhưng đồng thời, mục tiêu có thể được chọn ngẫu nhiên, được chọn nhất thời và không liên quan gì đến thân phận hay các mối quan hệ của hắn, điều này sẽ tăng thêm độ khó cho chúng ta trong việc xác định danh tính của người bị hại và tìm ra động cơ gϊếŧ người.”

Huống hồ, đây là thi thể đã bị hung thủ cố ý xóa bỏ những đặc điểm trên khuôn mặt.

Lúc trước khi Hà Ninh Thu chết, bọn họ còn có thể vẽ một bức chân dung và dán ở cổng thành để mọi người nhận dạng, nhưng bây giờ thi thể cháy đen này, ngay cả những người quen biết hắn cũng không thể nhận dạng được.

Diệp Thải Đường tìm kiếm khắp người, phát hiện bên trong tay áo, ngực áo đều rất sạch sẽ, cũng không có bất cứ thứ gì có thể cung cấp manh mối liên quan đến thân phận người chết.

Hạ Việt nhìn xung quanh: “Nếu hắn ở đây, chắc là người ở gần nơi này, hung thủ sẽ không ngàn dặm xa xôi chuyển hắn đến đây từ nơi khác. Lão Trương, ngươi dẫn người đi kiểm tra xem mấy hôm nay có ai mất tích không.”

Lão Trương là người lớn tuổi nhất trong mấy người bổ khoái, hắn rất tôn trọng Hạ Việt, nhận được mệnh lệnh liền đi ngay.

Vương Thống không cần ra lệnh, trực tiếp nói: “Đại nhân, ta sẽ sắp xếp truy nã Đinh Lãng. Nếu ông ta chưa chết, trừ phi trốn vào núi sâu rừng già, ông ta có thể chạy đi đâu được?”

Trong hai ngày, cho dù ông ta chạy theo hướng nào cũng không thể chạy xa được. Thời đại này giao thông bất tiện, nhưng bất tiện cũng có ưu điểm của nó, ngươi đuổi theo không tiện, thì hắn chạy trốn cũng không tiện.

Thi thể cháy thành than được chuyển về Lục Phiến Môn, chẳng bao lâu sau, trong lời miêu tả của lão đại sòng bạc, đám tay chân trong sòng bạc và Viên Vĩ Mạo, sư gia đã vẽ một bức chân dung.

Diệp Thải Đường nhìn bức chân dung với vẻ mặt rất phức tạp, bổ khoái ở thời đại này phải dựa vào những bức chân dung như vậy để bắt người, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hạ Việt nói: “Tìm bắt người hiềm nghi Đinh Lãng, cung cấp manh mối. Nếu xác nhận manh mối có ích, thưởng năm đến mười lạng. Nếu bắt được người đó rồi đưa đến nha môn, thưởng ba mươi lượng.”

Bổ khoái vốn đã cầm chân dung chuẩn bị đi ra ngoài, thì Diệp Thái Đường chợt nghĩ tới điều gì đó.

“Chờ một chút.”

Hạ Việt quay lại nhìn nàng.

“Ta có một suy nghĩ.” Diệp Thải Đường nói: “Nếu như ta cung cấp manh mối, có thể lấy được phần thưởng không?”

Lời này khiến tất cả mọi người im lặng, Hạ Việt dừng một chút mới nói: “Muội cũng là người của Lục Phiến Môn, phá án là bổn phận của muội, chẳng lẽ không trả tiền thì muội sẽ không nói hay sao?”

Chuyện này thật sự khiến người khác có chút khinh thường.

“Cũng không phải như vậy.” Diệp Thải Đường hơi ngượng ngùng kéo tóc, không phải nàng mở miệng vì tiền thưởng, mà vì thời điểm mở miệng quá trùng hợp, thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

“Nhưng mà đại nhân, ngài cũng cần phải hiểu rằng, một người mắc một khoản nợ khổng lồ, có thể phải đến gầm cầu ngủ bất cứ lúc nào, thì luôn nhạy cảm hơn với tiền thưởng.”

Nếu Vương Đồng hoặc Lưu Sa nói lời này, có lẽ Hạ Việt đã ném bọn họ ra ngoài. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ đáng thương khi ăn bánh bao của Diệp Thải Đường hôm nay, hắn lại không nhẫn tâm.

Hạ Việt thở dài: “Muội nói đi, tuy ta sẽ không thưởng tiền cho muội, nhưng nếu phá được vụ án này, đương nhiên ta sẽ luận công ban thưởng, cũng không thiếu phần của muội đâu.”

Diệp Thải Đường nói: “Ta ngẫm nghĩ, tuy có khả năng Đinh Lãng không biết chúng ta nhìn thấu chiêu kim thiền thoát xác của ông ta nhanh như vậy, nhưng ông ta có tật giật mình, nhất định sẽ không về nhà. Hơn nữa, khi ông ta chạy trốn cũng sẽ tránh hướng về nhà.”

Bây giờ ông ta là một người ‘đã chết’, sao có thể về nhà được? Cho dù có trở về, ông ta cũng phải đợi nửa năm một năm, sau khi chuyện này lắng xuống mới có thể lén lút quay trở về.

Diệp Thải Đường nói: “Tuy chúng ta không biết tại sao ông ta chạy trốn, nhưng ông ta nhất định không chỉ có năm mươi lượng bạc của Hà Ninh Thu.”

“Người có tiền, không về nhà được, nghiện cờ bạc, quen ăn uống ngon, cho dù có lên đường chạy trốn, thì cũng sẽ không đối xử tệ bạc với bản thân.”

Diệp Thải Đường chỉ dùng mấy chữ để phác họa ra một hình tượng nhân vật hoàn chỉnh, mặc dù nàng chưa từng gặp Định Lãng nhưng nàng đã gặp rất nhiều người như vậy, cho dù cách biệt thế hệ hàng trăm năm, bản chất con người cũng sẽ không thay đổi.

Tâm lý của một con bạc, tâm lý của một kẻ gϊếŧ người và tâm lý của một kẻ bỏ trốn, luôn luôn giống nhau.

Hạ Việt cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý muội là Đinh Lãng một đường chạy trốn, ông ta sẽ ngủ lại sòng bạc hoặc thanh lâu?”

“Mấu chốt chính là sòng bạc.” Diệp Thải Đường nói: “Nơi như sòng bạc, tam giới cửu lưu, chướng khí mù mịt. Không chỉ có thể hỏi thăm tin tức, mà còn có thể che giấu hành tung, đồng thời còn có thể giải quyết chuyện ăn ở trong thời gian ngắn. So với việc sống trong khe núi hay khách trạm, sòng bạc vừa an toàn vừa thoải mái hơn."

Trong thời đại này, phạm vi hoạt động của con người vẫn còn nhỏ, phần lớn núi rừng đều là rừng núi thực sự, bên trong có dã thú có thể ăn thịt người. Trừ khi ngươi có võ công cái thế, nếu không thì, người đi lại sinh sống trong núi rừng, chính là thức ăn còn sống.

Sau khi nghiêm túc lắng nghe Diệp Thải Đường nói hết, đột nhiên Hạ Việt mỉm cười.

“Được, muội cũng không ăn bánh bao thịt của ta vô ích.”

Diệp Thải Đường mặt đầy hắc tuyến, nàng luôn cảm thấy lời nói của Hạ Việt nghe có vẻ kỳ quái, giống như nàng bị mua chuộc bởi hai cái bánh bao thịt kia, mới đến đây làm việc.

Diệp Thải Đường thở dài.

Đúng là người nghèo chí ngắn, có lý cũng phải thấp hơn ba phần.

Nhưng mà, sự bất mãn của Diệp Thải Đường đã biến mất trong bữa trưa, Hạ Việt nói được làm được, chẳng những không bảo nàng đến phòng bếp ăn cơm, mà còn cho nàng gọi món.

“Muội có thể tùy ý gọi mấy món ăn thường ngày. Đầu bếp ở Lục Phiến Môn cũng khá giỏi, biết nấu hầu hết những món ăn thông thường, tay nghề không thua kém gì bên ngoài, đặc biệt là ẩm thực Tứ Xuyên.”

Lúc này, Hạ Việt trong mắt Diệp Thải Đường rõ ràng chính là một thiên sứ, hắn nói tiếp: “Nếu như muốn gọi món phức tạp, thì phải thông báo trước, bọn họ cần phải chuẩn bị.”

Vương Thống nháy mắt ra hiệu, thúc nhẹ khuỷu tay vào người Diệp Thái Đường.

“Yên tâm đi, tháng nào đại nhân cũng sẽ đưa thêm tiền cho phòng bếp nhỏ, không cần lo chuyện ăn nghèo Lục Phiến Môn.”

Hạ Việt cười nhạt, hắn muốn thuộc hạ làm việc chăm chỉ, cho nên chưa từng keo kiệt, còn chuyện Diệp Thải Đường hỏi thẳng chuyện tiền thưởng như vậy, là vì nàng vẫn chưa hiểu hắn.

Gần đến giờ ăn cơm, Lưu Sa cũng trở về, bốn người, Diệp Thải Đường gọi ba món mặn hai món chay và một món canh.

Sườn heo kho tàu, thịt heo luộc, thịt heo xào tiêu Hàng Châu.

Rau xanh xào dầu, đậu hũ ma bà.

Thêm một phần canh trứng gà.

Chay mặn kết hợp, cân bằng dinh dưỡng.

Nhưng Diệp Thải Đường ngoại trừ ăn một đũa rau lúc mới bắt đầu dùng bữa và ăn một đũa đậu hũ lúc kết thúc bữa ăn, thì nàng chỉ toàn ăn thịt.

Thậm chí còn không có thời gian để uống một ngụm canh.

Lưu Sa không nhịn được mà nói nói đùa: “Tiểu Diệp, ta cảm thấy muội đặc biệt gọi món rau xanh đậu hũ này cho bọn ta phải không, muội chẳng ăn miếng nào cả.”

Diệp Thái Đường vui vẻ gặm nốt miếng sườn cuối cùng, thở dài hạnh phúc.

“Lưu ca, huynh không hiểu.”

Sau đó Diệp Thải Đường chan canh vào cơm, hạnh phúc ăn xong bữa.

Hạ Việt sờ sống mũi, sau đó hắn ném một khối bạc cho Diệp Thải Đường.

“Buổi chiều muội đi mua cho mình hai bộ y phục, muội làm việc ở Lục Phiến Môn, sau này đi theo ta, đừng trông giống như mới đi ăn xin về.”

Bao ăn bao ở còn bao cả tiền mua y phục, Diệp Thải Đường vui vẻ nhận lệnh.

Trước khi rời đi, nàng còn cầm theo dải lụa đen đã siết chết Hà Ninh Thu, cùng với chiếc khăn tay lúc trước nàng đã dùng để lau vết thương của Lâm Linh, phía trên có dính một chút màu nhuộm màu đen kia.