Thi thể bị đốt cháy thành than không phải thi thể khó nhìn nhất, nhưng cũng là một trong những thi thể khó nhìn nhất.
Lão đại sòng bạc và Viên Vĩ Mậu đều nhìn thoáng qua, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.
Lão đại sòng bạc còn khá hơn một chút, dù sao ông ta cũng từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, mặc dù ông ta tỏ ra kinh tởm, nhưng vẫn cố nén để nhìn thoáng qua, thậm chí còn nhìn kỹ thêm một lần.
“Không được, thật sự không thể nhận ra được.” Lão đại sòng bạc nhíu mày nói: “Hạ đại nhân, thi thể này cháy đến mức không còn hình người, không thể nhìn thấy mắt mũi, sao có thể nhận ra được. Nhưng ta thật sự đã từng nhìn thấy Đinh Lãng mặc bộ y phục này, giống nhau như đúc, chính là bộ này rồi.”
Nửa người dưới của thi thể còn tạm ổn, vẫn còn sót lại quần và một vài chỗ góc áo, chỉ có nửa người trên bị nhét vào trong miếu Thổ Địa bị đốt thành than, không cần nói đến tóc, cả khuôn mặt chỉ là một khối màu đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy ngũ quan.
Viên Vĩ Mậu chỉ liếc mắt một cái đã không chịu được.
Viên Vĩ Mậu từng nhìn thấy gà quay ngỗng quay, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy “người quay”, trên đường đến đây, ông ta còn xoa tay lòng đầy căm phẫn, dáng vẻ đó giống như muốn lôi thi thể Đinh Lãng ra để quất mấy roi, lúc này Viên Vĩ Mậu lại ngồi xổm ven đường không ngừng nôn mửa, chảy nước mắt nước mũi gần như sắp ngất xỉu.
Vương Thống bịt mũi đá ông ta mấy cái: “Đừng nôn nữa, mau đi xem thử người chết có phải Đinh Lãng hay không.”
Viên Vĩ Mậu vừa nôn, vừa liên tục xua tay.
“Không, không nhận ra.” Viên Vĩ Mậu khóc nói: “Đại nhân, hắn không còn mắt mũi, sao có thể nhận ra được chứ.”
Vương Thống thở dài, tuy rằng hắn vô cùng xem thường ông ta, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời ông ta nói chính là sự thật, có ép buộc ông ta hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Ngược lại Diệp Thải Đường cũng không sợ hãi, nàng thản nhiên bước đến.
Hạ Việt còn kéo nàng một phen.
Diệp Thải Đường khó hiểu nói. “Hạ đại nhân, sao vậy?”
Hạ Việt nói: “Thi thể bị thiêu chết rất đáng sợ.”
Diệp Thải Đường gật đầu, thi thể bị thiêu chết trông như thế nào, trong lòng nàng biết rõ.
Hình như Hạ Việt cảm thấy không thỏa đáng lắm, hắn xác nhận một lần: “Muội có được không vậy? Đừng miễn cưỡng. Mặc dù phụ thân muội đã kể cho muội nghe rất nhiều kỹ năng nghiệm thi, nhưng tai nghe là giả, hoàn toàn không giống với nhìn thấy người thật. Bị thiêu chết và treo cổ chết cũng không giống nhau.”
Hạ Việt tuyệt đối không muốn khiến Diệp Thải Đường bị dọa đến mức ngất xỉu phải khiêng trở về, Lục Phiến Môn không thể mất mặt như vậy được.
“Yên tâm đi.” Diệp Thải Đường mỉm cười nói: “Một tháng tận hai lượng bạc mà, vì tiền ta có thể làm được.”
Không được cũng phải được.
Diệp Thải Đường bước đến bên cạnh thi thể, cúi đầu nhìn.
Hạ Việt và Vương Thống đều cẩn thận nhìn vẻ mặt của Diệp Thải Đường, trong lòng mấy bổ khoái lại cảm thấy rất kỳ lạ, Lục Phiến Môn tìm đâu ra một nữ ngỗ tác vậy, thật sự rất hiếm lạ.
Diệp Thải Đường mở miệng chính là người trong nghề: “Bình thường người bị thiêu chết, cho dù bị thiêu chết khi còn sống hay là thiêu thi thể sau khi chết, thi thể đều ở tư thể quyền đấu. Nhưng cỗ thi thể này lại không có.”
Tư thế quyền đấu, tương tự như trạng thái phòng thủ của võ sĩ quyền anh trong trận đấu, cơ bắp gặp nhiệt độ cao thì đông cứng co rút lại, bởi vì cơ gấp phát triển hơn cơ duỗi, cho nên cơ gấp co rút tương đối mạnh, cho nên tứ chi thường có hình dạng gập lại.
Nhưng cỗ thi thể chết cháy này lại có tư thế nằm sấp trên mặt đất, nằm duỗi thẳng chân, hai cánh tay duỗi ra ở hai bên người.
“Đúng vậy, ta đã từng nhìn thấy thi thể chết cháy, bọn họ đều co lại thành một khối.” Một bổ khoái nói: “Tại sao thi thể này không co lại thành một khối?”
“Có vài nguyên nhân.” Diệp Thải Đường mở cái rương nàng đem từ nhà đến Lục Phiến Môn ra, lần này ra ngoài nàng còn đặc biệt trở về lấy rồi cầm đến đây.
“Thứ nhất, thời gian thiêu đốt rất ngắn, đồng thời không phải thiêu đốt cả người. Thứ hai, nửa người trên của người bị hại bị nhét vào trong miếu, nửa người dưới vẫn còn ở bên ngoài, hắn không thể bò dậy cũng không nhúc nhích được, cho dù sau khi bị thiêu đốt, cũng không có không gian để hắn co rút lại.”
“Không đúng.” Vương Thống nhìn khuôn mặt đen thui kia: “Ngươi nói thời gian thiêu đốt ngắn, nếu ngắn, có thể đốt thành như vậy sao? Cháy toàn bộ khuôn mặt luôn rồi.”
“Cháy toàn bộ khuôn mặt, có thể cho thấy điều gì đây?” Diệp Thải Đường cười: “Chỉ có thể cho thấy có người không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt hắn.”
Diệp Thải Đường mở rương gỗ mang theo bên người.
Trong rương là thứ Diệp Thải Đường thích nhất trong số những di vật Diệp Minh để lại cho nàng.
Đó là một bộ dụng cụ Diệp Minh sử dụng lúc nghiệm thi, được đặt ở góc phòng, lúc nàng dọn dẹp phòng đã phát hiện ra nó, phía trên đã phủ một tầng bụi, nhưng cái rương này lại khiến nàng vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
Do những hạn chế của thời đại, công tác nghiệm thi ở thời đại này không thể so với lúc Diệp Thải Đường làm pháp y, có nhiều dụng cụ có thể hỗ trợ kiểm tra, còn nghiệm thi ở thời đại này phụ thuộc vào bản lĩnh cá nhân nhiều hơn.
Kinh nghiệm và cẩn thận, can đảm và tưởng tượng.
Trong rương của Diệp Minh có một bộ dụng cụ nghiệm thi thường dùng, thậm chí còn khiến Diệp Thải Đường ngạc nhiên vui mừng vì có một đôi găng tay.
Găng tay là một món đồ quý hiếm, chẳng mấy khi nhìn thấy trong dân gian, là đồ tốt chỉ có quý tộc trong hoàng cung mới sử dụng, đôi găng tay này của Diệp Minh, rõ ràng vì công việc cần có cho nên ông ấy mới nghĩ cách để làm, mặc dù đôi găng tay này hơi thô ráp và to hơn bàn tay Diệp Thải Đường, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.
Lớp bên trong găng tay là vải, bên ngoài là da trâu, còn có một lớp phủ bên ngoài, cũng không biết đã được bôi thứ gì. Nhưng Diệp Thải Đường đã thử, găng tay không thấm nước.
Làm ngỗ tác, ngăn cách các loại chất lỏng tiếp xúc trực tiếp với làn da là chuyện quan trọng nhất, dù sao không ai biết sẽ có những thứ gì trên thi thể người chết, vi khuẩn, vi rút và các sinh vật độc hại khác, đều có thể gây hại cho cơ thể.
Sau đó Diệp Thải Đường khéo léo nghiên cứu hai buổi tối, vừa cắt vừa khâu, cuối cùng thay đổi thành kích thước của mình.
Diệp Thải Đường đeo găng tay vào, ấn vào phần ngực bụng không bị cháy xém của người chết, lại nhìn phần da trên tay chân, rồi bảo Vương Thống lật thi thể lại, nhìn lưng hắn.
“Đại nhân ngài xem.” Diệp Thải Đường ấn vào thi ban trên da.
“Sau khi người chết từ mười ba đến mười tám canh giờ, chính là giai đoạn thứ hai của thi ban, giai đoạn này là lúc thi ban phát triển lan rộng, lúc này ấn vào thi ban thì nó không thể hoàn toàn biến mất, chỉ có thể hơi phai màu, sau khi ngừng ấn vào, thi ban sẽ từ từ trở lại màu sắc ban đầu.”
Có thể ấn đến ấn lui trên người thi thể, không thể nói lá gan này không lớn, không thể nói nàng không chuyên nghiệp, huống chi đây còn là thi thể cháy một nửa.
Hạ Việt nghiêm túc gật đầu, Vương Thống lại tỏ vẻ kính nể, không hiểu sao hắn cảm thấy tuy rằng cô nương trẻ tuổi này mới đến, nhưng thần thái động tác cách nói chuyện lúc này của Diệp Thải Đường, lại không hề thua kém lão ngỗ tác trong Lục Phiến Môn.
Diệp Thái Đường nói: “Da của người chết có độ đàn hồi nhất định, độ cứng của thi thể đã bắt đầu giảm xuống nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Khoang bụng hơi nhô lên, bụng dưới bắt đầu đổi màu thối rửa, bắt đầu xuất hiện mụn nước trên bề mặt da.”
Nàng nhìn trời: “Dựa vào nhiệt độ hiện tại, ta suy đoán thời gian tử vong của người chết từ hai mươi canh giờ trở lên, nói cách khác, là ngày hôm kia, trong khoảng thời gian từ chiều đến tối ngày mùng tám.”
Vừa khéo, đây cũng là thời gian Hà Ninh Thu rời khỏi nhà mất tích, sau đó tử vong.
Thời gian này thật sự quá trùng hợp.
“Nhìn từ bên ngoài, tạm thời chỉ có thể phán đoán thời gian tử vong trong phạm vi này, cũng may nơi hắn bị đốt cháy không lớn, nếu không thì nhiệt độ cao sẽ có tác động lớn hơn đến những thứ được thể hiện trên thi thể.” Diệp Thải Đường nói: “Nếu đại nhân muốn chính xác hơn một bước nữa, ta phải mổ thi thể xem thử trình độ tiêu hóa thức ăn trong dạ dày.”
Tiếc rằng phần đầu đã bị đốt cháy đến mức không còn đặc điểm nào, nếu không thì cũng có thể sẽ có một vài manh mối.